Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
-Theo quầy bánh hấp rời đi, tinh thần Lâm Phàm thật lâu không thể bình tĩnh, liền tìm một cái khách điếm chuẩn bị nghỉ chân.
Lai Thế khách điếm.
Cái tên này cũng có chút ý tứ.
Mở phòng xong, Lâm Phàm đi vào trước cửa phòng.
Vừa đẩy cửa ra, một luồng mùi nấm mốc xộc thẳng vào mặt, cũng không ngờ hoàn cảnh lại tệ đến vậy, đơn giản không thể nào so với đạo quán, nhưng thôi, ra ngoài ở tạm, yêu cầu cũng không cần cao quá, chỉ cần che mưa che gió là được rồi.
Lâm Phàm đi vào trong phòng, vừa nhìn tình hình dưới đất, hắn lập tức nhíu mày, ngồi xuống xem xét.
Mặt đất toàn là thứ chất lỏng gì đó đã khô lại.
Có màu vàng, có màu đen, còn có mấy màu khác, nhìn cứ như cục đàm, thậm chí còn có cả vết máu khô đen sì.
"Quá đáng."
Vốn là người ưa sạch sẽ, hắn chịu không nổi.
Lâm Phàm đi tới bên giường, trên giường chăn đệm cuộn lại một đống, chăn đệm vừa bẩn vừa dính tóc vàng tóc đen, cầm lên ngửi thử, lập tức một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Không nghĩ ngợi gì nữa, Lâm Phàm quay người bỏ đi.
Xuống lầu.
"Đạo trưởng, ngươi nói trả phòng?" Chưởng quỹ có chút không vui nhìn Lâm Phàm, vừa mới mở phòng cho ngươi xong, ngươi đã đòi trả phòng, đùa giỡn ta chắc?
"Phòng của ngươi không chịu nổi, mặt đất toàn là thứ gì, kinh tởm quá mức." Lâm Phàm nói.
"Mặt đất dơ là đúng rồi, mà ngươi cũng đâu phải ngủ dưới đất, ngươi quản mặt đất bẩn làm gì?"
“Phải, điểm này ngươi nói cũng có lý, nhưng chăn đệm thì càng bẩn, lại còn bốc mùi hôi, ngươi bảo người ta ngủ kiểu gì?"
Nghe vậy, chưởng quỹ cười hắc hắc, "Mùi hôi gì mà hôi, đó là mùi thơm đấy, trước có khách mang theo hai cô nương như hoa như ngọc vào, ngươi đắp chăn đó lên, ngửi mùi đó chẳng phải là tuyệt vời sao."
Lâm Phàm lười đôi co với chưởng quỹ.
"Trả lại tiền."
Chưởng quỹ vốn đang cười, nghe hai chữ trả lại tiền thì mặt lập tức cứng đờ, chỉ vào tấm bảng gỗ to bằng bàn tay đặt một bên.
Lâm Phàm nhìn sang tấm bảng.
Trên đó viết: Chỉ cần thuê phòng sẽ không trả lại tiền.
Lâm Phàm chậm rãi hít sâu một hơi, thân là người tu đạo, tự nhiên sẽ giảng đạo lý, đúng là mình chủ quan, không nói thêm lời nào, quay người đi ra khỏi khách điếm.
Chưởng quỹ nhìn bóng lưng Lâm Phàm rời đi, cười ha ha hai tiếng, buông con dao giấu dưới tủ ra, nếu đối phương còn lằng nhằng, hắn cũng không ngại rút dao ra chém nhau một trận.
Thật sự tưởng mở khách điếm là không biết chơi dao chắc.
Ngoài cửa.
Lâm Phàm vừa định đi tìm khách điếm khác, bên tai vang lên tiếng gọi sợ sệt.
"Đạo trưởng."
Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, thấy một khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, tóc tết bím, là một tiểu nữ đang lo lắng nhìn hắn.
"Hài tử, có chuyện gì?"
Lâm Phàm dịu giọng hỏi, nhớ ra đây là một trong mấy đứa nhỏ lúc trước, chỉ là hơi lạ, bánh hấp mua cho các nàng cũng không ít, chắc đủ ăn một thời gian.
"Đạo trưởng, ta nghe ngươi nói chuyện với chưởng quỹ, nếu đạo trưởng không chê có thể đến nhà ta, nhà ta rất sạch sẽ."
Tiểu nữ không biết đạo trưởng có đi không, nàng mang bánh hấp về nhà, mẫu thân bị bệnh nằm liệt giường hỏi nàng đã cảm tạ đạo trưởng chưa, nàng nói chưa, mẫu thân liền bảo nàng ra ngoài tìm đạo trưởng, cảm tạ cho đàng hoàng.
Lâm Phàm quay đầu nhìn lại Lai Thế khách điếm, chỗ này đã bẩn như vậy, khách điếm khác chưa chắc đã khá hơn.
"Được, vậy ta đến nhà ngươi, nhưng yên tâm, ta sẽ trả tiền phòng."
"Không cần, không cần đâu, mẫu thân ta bảo ta đi cảm tạ đạo trưởng, mấy cái bánh hấp kia đủ cho ta với mẫu thân ăn lâu lắm rồi." Tiểu nữ vội vàng xua tay.
"Ha ha, không sao, không cần cảm tạ." Lâm Phàm khoát tay, nghe đứa nhỏ này còn có mẫu thân bên cạnh, cũng là hạnh phúc, xem ra thế đạo này chưa hẳn đã tệ đến vậy.
"Đạo trưởng, ta dẫn đường."
"Được, nha đầu tên gì?"
"Tiểu Thỏ."
"Ồ, nhũ danh không tệ, không tệ."
Không lâu sau, vòng vèo một hồi, Lâm Phàm đã đến nhà Tiểu Thỏ.
Căn nhà đất đơn sơ cũ nát, tường có vết nứt, mái ngói chỗ nào cũng có thể rơi xuống, điều kiện sống cực kỳ tệ, cũng không biết bên trong thế nào.
Dù bên trong có tệ thế nào, hắn cũng không định đi, cùng lắm thì tự mình dọn dẹp, ở lại cũng được, còn có thể để đứa nhỏ này giữ lại chút tiền thuê nhà.
Hắn không đành lòng nhìn người đời khổ cực.
"Mẫu thân, ta dẫn đạo trưởng về rồi." Tiểu Thỏ gọi lớn, đẩy cửa chạy vào phòng.
Lâm Phàm theo sau, vừa nhìn tình hình trong phòng, hai mắt sáng lên, bên ngoài thì cũ nát, không ngờ bên trong lại sạch sẽ khiến người ta vui vẻ.
Trên giường gỗ là một người nữ tử mặt mày tiều tụy, cố gắng chống người dậy, dịu dàng xoa đầu Tiểu Thỏ, thấy Lâm Phàm thì định xuống giường chào.
"Không cần xuống giường, bần đạo là Huyền Đỉnh của Triều Thiên Đạo Quan, xuống núi mấy ngày, đi ngang qua trấn này, sau này có thể sẽ làm phiền một thời gian." Lâm Phàm vội vàng bước tới ngăn lại.
"Đạo trưởng có thể ở đây là vinh hạnh của nhà chúng ta, sao lại nói làm phiền chứ." Người nữ tử nhìn nữ nhi, "Tranh thủ thời gian dọn phòng cho đạo trưởng đi."
"Vâng." Tiểu Thỏ vui vẻ chạy ra ngoài.
"Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện." Lâm Phàm cười nói.
Nghe đạo trưởng khen nữ nhi mình, nữ tử cũng mỉm cười, chỉ là nhìn ra cửa, trong mắt lộ vẻ lo lắng, đó là nỗi lo của mẫu thân cho tương lai nữ nhi.
Khụ khụ...
Nữ tử ho khan.
"Thân thể ngươi làm sao?" Lâm Phàm nhìn sắc mặt đối phương là biết bệnh nặng, giữa hai lông mày còn có từng tia tử khí quấn quanh, chỉ có thể nói là bệnh nguy kịch, "Bần đạo biết chút y thuật, để ta bắt mạch cho ngươi xem."
"Vô dụng thôi, trước đây cũng có thầy thuốc xem qua, nói ta bệnh này không chữa được, sống chẳng còn bao lâu." Miệng thì nói vậy, nhưng vẫn đưa cánh tay gầy guộc ra, rõ ràng nành không muốn chết, muốn sống để chăm sóc nữ nhi.
Lâm Phàm nắm cổ tay đối phương, cảm nhận mạch đập nhảy lên.
Trước đây khi rảnh rỗi ở Triều Thiên Đạo Quan, hắn cũng từng xem qua y thuật. Tuy không giỏi lắm, nhưng cũng hiểu được đôi chút.
Một lúc sau, buông tay ra.
Vị lang y kia quả thật có bản lĩnh, bệnh này đúng là không thể chữa được, không sống được bao lâu nữa.
Nữ tử muốn tìm chút hy vọng trên gương mặt đạo trưởng, nhưng thấy đạo trưởng nhíu mày, liền biết bệnh mình đã vô phương.
"Đạo trưởng, không sao đâu, tùy theo thiên mệnh, sống được ngày nào hay ngày đó."
Lâm Phàm không nói gì, dùng cách thông thường quả thật khó mà chữa trị, nhưng thủ đoạn của hắn không phải thủ đoạn bình thường.
"Mẫu thân, đạo trưởng, phòng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi." Tiểu Thỏ trở về.
Nữ tử mỉm cười nhìn Lâm Phàm, lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng, không muốn nhắc đến bệnh tình trước mặt đứa nhỏ.
Aiz, quả nhiên làm phụ mẫu đều không muốn con cái phải lo lắng, chỉ mong bọn chúng có thể vui vẻ lớn lên.
...
Ban đêm.
Trong phòng, ngọn đèn dầu tỏa sáng.
Lâm Phàm ngồi bên giường, sờ tấm đệm chăn may vá mềm mại, nghĩ đến vài chuyện.
"Muốn cứu nàng chỉ có thể dựa vào Cổ Độc Thuật, nhưng ta mới miễn cưỡng nhập môn, hiệu quả quá nhỏ, muốn chữa trị triệt để nhất định phải tu luyện tới cảnh giới cao thâm."
Suy nghĩ chợt lóe, Lâm Phàm nhìn bảng hệ thống.
Có 3 điểm công đức, công hiệu rõ ràng.
"Thử một lần vậy."
Lâm Phàm cởi giày lên giường, ngồi xếp bằng, bắt đầu dùng điểm công đức tăng pháp thuật.
Một điểm công đức tương đương tu luyện một năm pháp thuật.
Với thiên phú tu luyện của hắn, muốn khổ tu một môn pháp thuật cũng không phải chuyện dễ.
Không nghĩ nhiều, tiêu hao một điểm công đức.
Vận chuyển Cổ Độc Thuật, chốc lát sau, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, thân thể như đặt trong không gian hư ảo lưu động, rõ ràng cảm nhận được bản thân chưởng khống Cổ Độc Thuật càng ngày càng thuần thục, tinh xảo.
Rất nhanh, gia trì kết thúc.
Lâm Phàm vội vàng xem xét hiệu quả.
‘Pháp thuật: Cổ Độc Thuật (tiểu thành 5/300).’
"Hiệu quả này thật lợi hại a."
Hắn thật muốn nắm quyền hô to… Thoải mái.
Nhưng phải điệu thấp, đạo tâm vững chắc như hắn, từ trước tới nay không vì chuyện gì mà phấn khích.
Lâm Phàm thu hồi đánh giá trước về bàn tay vàng, cái gì dệt hoa trên gấm, hoàn toàn là dát vàng loạn sát.
Hắn cười khẩy.
Bàn tay vàng giết lung tung.
"Cảnh giới tiểu thành chưa đủ, phải tiếp tục tăng lên."
Muốn dùng Cổ Độc Thuật cứu người, thấp nhất phải vào đại thành.
Sư phụ từng nói, Cổ Độc Thuật hiểu sơ là được, đừng tu quá cao, pháp thuật này không nhiều tác dụng, muốn đấu pháp phải tu Huyết Mục Pháp, trừng mắt một cái là giết được đối phương.
Nghĩ lại, sư phụ nói đúng, hắn và sư huynh đã trừng chết sư phụ.
Tăng lên, tăng tiếp.
Tiêu hao một điểm công đức.
Lại cảm nhận Cổ Độc Thuật tiến triển thần tốc.
Trong lúc tu luyện như có linh quang lóe lên, tốc độ tu luyện tăng thêm.
Cái này hợp tình hợp lý, cũng có tính người.
Như cảm giác thời gian gia tốc, dưới đất một ngày, trên trời một năm.
Xong rồi.
Tu luyện kết thúc, Cổ Độc Thuật thành công vào đại thành, còn dư chút điểm công đức, không lãng phí, Lâm Phàm ném hết vào Huyết Mục Pháp.
Pháp thuật này cực mạnh, có thể giết người giết yêu, còn có thể uy hiếp đạo tặc.
Một lát sau.
‘Tính danh: Lâm Phàm.
‘Đạo hiệu: Huyền Đỉnh.’
‘Sơn môn: Triều Thiên Đạo Quan.’
‘Công pháp: Thực Khí Bổ Tâm Pháp.’
‘Cảnh giới: Luyện Khí tam trọng.’
‘Pháp thuật: Huyết Mục Pháp (viên mãn 0/400) Lạn Sang Pháp (nhập môn 23/100) Cổ Độc Thuật (đại thành 3/400).’
‘Kỹ nghệ: Nhục Linh Hương.’
‘Công đức: 0 (tiêu hao công đức tu luyện pháp thuật, một điểm công đức tương đương một năm khổ tu. Khi pháp thuật viên mãn có thể tiêu hao công đức tiến giai pháp thuật thậm chí thành Thần Thông).’,
‘Thiên phú thần thông: Công Đức Chi Nhãn (phá hư ảo thấy thực tướng).’
Cảm nhận sự thoải mái sau khi pháp thuật tăng tiến.
Hắn biết con đường hệ thương sinh, trảm yêu trừ ma sau này càng thêm vững chắc.