Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Hoàng Lang trấn.

"Đi qua đi ngang qua đừng bỏ qua, bảo đao thượng đẳng, chém người như chém dưa... Này mã đệ, không mua đừng sờ, không thì lão tử chém đứt đầu ngươi."

"Ngươi đẩy lão tử làm gì, có phải muốn chết không?"

"Đệch!"

Âm vang.

Tiếng binh khí va chạm nối liền không dứt.

Một nam tử mặc đạo bào đứng bên đường, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chính là Lâm Phàm vừa xuống núi, trải qua hơn ngày đường đến Hoàng Lang trấn. Khi đến chỗ dân cư, trong đầu hắn nghĩ đến cảnh dân chúng cơm no áo ấm, vẻ mặt tươi cười, thân thiện ôn hòa, lấy giúp người làm vui.

Nhưng tình cảnh trước mắt khiến hắn có phần kinh ngạc.

Bên kia là một tiệm rèn, người thợ rèn là gã tráng hán thân hình lực lưỡng, để trần, mặt đen, râu quai nón, vung vẩy thanh bảo đao mới ra lò, ra sức hét lớn.

Lời lẽ thô tục, động một tí là dọa chém đầu khách hàng chỉ sờ không mua.

Mà khách hàng cũng chẳng phải hạng lương thiện gì, hung thần ác sát, một lời không hợp, hai bên liền rút đao đối chém. May có người đi qua khuyên giải, hai bên đều lùi mấy bước, hùng hổ giải tán mỗi người một ngả.

Người đi đường hoặc gầy như que củi, hoặc tinh thần không tốt, hoặc hung thần ác sát.

Thường xuyên chỉ vì va chạm nhỏ mà đánh nhau giữa đường, khiến hiện trường hỗn loạn không tả xiết.

Tầm mắt rơi xuống kiến trúc xung quanh, nhà cửa cũ kỹ hư hại, tường đầy dấu vết thời gian, rêu mọc âm thầm nơi góc ẩm ướt, qua khe hở có thể thấy ánh sáng le lói trong căn phòng tối cùng đồ đạc lung lay sắp đổ.

Vô cùng tồi tệ.

Cúi đầu nhìn mặt đường.

Con đường gập ghềnh qua mưa gió càng thêm lầy lội, nước đọng trong hố tạo thành vũng nhỏ.

Vô cùng tệ hại.

Hoàn toàn không như hắn nghĩ.

Lập tức, Lâm Phàm không nhịn được tự giễu.

Mới thấy được bao nhiêu, vừa đến một trấn đã nói không như mình nghĩ, bất kỳ thời đại nào cũng có chỗ lạc hậu.

Đột nhiên.

Có tiếng quát lớn vọng đến.

"Tránh đường, tất cả tránh ra!"

Người đi đường vội vã né sang hai bên, kể cả những gã tráng hán hung dữ cũng đều ngoan ngoãn đứng một bên. Ngay sau đó, một cỗ xe ngựa sang trọng hoàn toàn không hợp với xung quanh chạy tới.

Nghe người bên cạnh bàn tán nhỏ, biết được xe ngựa này thuộc về Hoàng trấn trưởng.

Quả nhiên bất kỳ thời đại nào, chênh lệch giàu nghèo đều vô cùng lớn, mức sống càng khác biệt như ngày đêm.

Khi xe ngựa đi qua bên cạnh, một mùi quái dị xộc vào mũi, người xung quanh vội vàng che miệng mũi.

Lâm Phàm nhìn theo xe ngựa đi xa, khẽ cau mày, sao lại có mùi hôi thối này?

Người biết hưởng thụ không phải nên thơm tho sao?

"Nhà họ Hoàng đúng là có tiền."

"Phải đó, nếu lão tử có tiền như nhà họ Hoàng, lão tử cũng học Hoàng trấn trưởng một năm lấy hai ba thiếp."

"A, ngươi tưởng làm thiếp dễ lắm sao? Lấy một người chết một người, lão Hoàng độc ác thật."

"Đừng nói nhảm, muốn phát tài phải giết người cướp của, kiếm tiền nhanh hơn."

Lâm Phàm nghe đến ngẩn người, người thời này đều đặt chuyện giết người cướp của trên đầu môi sao?

Không nghĩ nhiều, hắn đã đến thì phải tìm khách điếm nghỉ chân.

Trảm yêu trừ ma, cứ bắt đầu từ Hoàng Lang trấn vậy.

Hắn mặc đạo bào trong đám người cũng dễ nhận thấy, nhiều ánh mắt dõi theo, hắn không hiểu vì sao bọn họ nhìn mình như vậy, nhưng không sao, gặp ánh mắt nào hắn cũng mỉm cười đáp lại.

Chưa đi được bao xa.

Một đám hài tử quần áo rách rưới chặn đường hắn.

Hắn mỉm cười nhìn đám hài tử, trong mắt có chút đau lòng, thân hình chúng quá gầy yếu.

Bọn hài tử cũng nhìn hắn, nhưng phần lớn ánh mắt mang vẻ nhút nhát e dè, một đứa hơi lớn giơ lên chiếc bát vỡ trong tay.

"Đạo trưởng, có thể cho chút cơm ăn không?"

Sau khi nó nói xong, những đứa hài tử phía sau như có thêm chút can đảm, lần lượt giơ bát vỡ lên.

Đám hài tử này không dám xin ăn người khác, vì sợ bị đánh.

Sở dĩ dám xin Lâm Phàm là vì hắn mặc đạo bào, không giống người khác hung dữ.

"Phụ mẫu các ngươi đâu?" Lâm Phàm hỏi.

"Phụ mẫu ta chết rồi."

"Ta chưa từng gặp phụ mẫu."

"Mẫu thân mới chết hôm qua."

Nghe đến đây, Lâm Phàm thở dài trong lòng, đám hài tử này tràn đầy hi vọng sống sót, nhưng ánh mắt dần dần ảm đạm.

Hắn đưa tay định xoa đầu bọn chúng.

Nhưng cử chỉ này làm bọn chúng sợ hãi, vội co đầu lại, tưởng vị đạo trưởng này cũng như những người kia, muốn đánh đập bọn chúng vì quá dơ bẩn.

"Đi, đạo trưởng dẫn các ngươi đi ăn." Lâm Phàm ôn nhu nói.

Ôn nhu như sư phụ đối với ái đồ dành cho đám hài tử này.

Quán rượu ven đường có bày bánh hấp.

Hắn vốn định dẫn đám hài tử này đến tửu lâu, nhưng ai ngờ được ban đầu thái độ hiền lành của tiểu nhị, khi thấy đám hài tử này, lập tức lộ vẻ mặt hung ác, hùng hùng hổ hổ đuổi bọn hắn đi.

Không còn cách nào, Lâm Phàm đành phải mua chút bánh hấp ở bên cạnh bày bán.

Bày bánh hấp là một vị lão ẩu diện mạo hiền lành, thấy có người hảo tâm mua thức ăn cho đám hài tử này, từ đáy lòng thấy vui mừng.

"Đại nương, làm phiền ngươi làm một ít cho đám hài đồng này." Lâm Phàm nói.

"Tốt, tốt, đạo trưởng thật có lòng tốt." Lão ẩu bận rộn.

Mà đám hài tử này đã sớm cầm bánh hấp ăn như hổ đói, đối với bọn chúng mà nói, đã lâu rồi chưa được ăn thức ăn ngon như vậy.

Lâm Phàm cảm thấy mua bánh hấp cho bọn chúng cũng là lựa chọn tốt, mang nhiều một chút về, không dễ hư, khi đói bụng có thể ăn.

Chỉ là đáng tiếc.

Hắn có thể cứu nhất thời, nhưng cứu không được một đời.

"Khục ~ phốc"

Một gã mập mạp miệng đầy mỡ, nghênh ngang bước ra từ tửu lâu, tùy tiện nhổ đàm, khi thấy đám ăn mày bên cạnh, mặt đầy ghét bỏ che miệng mũi.

"Mẹ kiếp, thật xúi quẩy, một tên đạo sĩ thối mang theo đám tiểu ăn mày, chết đâu thì lăn về đó."

Đám trẻ con sợ hãi nhìn đối phương.

Lâm Phàm bước ra, "Vị thí chủ này, mong giữ miệng đức độ."

Thân mặc đạo bào, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của việc lấy đức phục người.

Người tu đạo chúng ta có thể dựa vào chút thực lực mà khi dễ người thường sao?

Điều đó tất nhiên là không được.

Tại đạo quan, những sách vở và lời dạy của sư phụ đều nhằm dạy hắn giữ lòng yên tĩnh như nước, ôn nhuận như ngọc.

"CMN..." Gã mập còn định mắng tiếp, nhưng khi thấy cái rìu sau lưng Lâm Phàm, dường như nhớ ra điều gì, chỉ chỉ vào Lâm Phàm rồi chỉ đám hài tử, xoay người bỏ đi, "Xúi quẩy, đúng là xúi quẩy chết mẹ."

Lâm Phàm nhìn bóng lưng đối phương rời đi, lặng lẽ bấm niệm pháp quyết thi pháp, ngươi đã thích chửi bới người khác như vậy, thì cho một trận trừng phạt nhẹ.

Lúc này gã mập vừa đi được một đoạn, toàn thân run rẩy, sờ miệng rồi gãi gãi khe mông.

Cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Không nghĩ nhiều liền biến mất trong đám đông.

Lâm Phàm quay lại nói, "Không sao, các ngươi cứ ăn đi."

Chẳng bao lâu sau, lũ hài tử đều cầm không ít bánh hấp, theo hiệu của Lâm Phàm, từng đứa hài lòng mang bánh hấp rời đi.

"Đại nương, bao nhiêu tiền?"

"Bảy mươi đồng là đủ rồi."

"Được."

Lâm Phàm lấy từ trong tay áo ra một miếng bạc vụn đặt trước mặt lão ẩu, "Đừng thối lại."

"Nhiều quá, để ta thối tiền lẻ."

"Không cần." Lâm Phàm cười khoát tay, ở trong đạo quan bạc tiền cơ bản không có tác dụng, sư phụ cũng chẳng coi trọng bạc tiền, nên khi ra đi hắn cũng mang theo không ít bạc và tiền đồng.

"Tạ ơn đạo trưởng." Lão ẩu cảm động đến rơi nước mắt, cảm thấy thật sự gặp được người tốt. Chưa kịp thu hồi bạc vụn, một bàn tay thô to từ bên cạnh vươn tới, chộp lấy miếng bạc.

"Bạc này của ta."

Lạch cạch!

Lâm Phàm một phát nắm được cổ tay đối phương, quát lớn vào mặt tráng hán, "Buông ra."

Tráng hán còn muốn chống cự, chợt thấy cổ tay đau nhói, mặt đỏ bừng lên, miếng bạc rơi xuống, miệng kêu đau đau đau.

Lão ẩu bên cạnh vội vàng nói: "Đạo trưởng, đây là nhi tử ta, nhi tử ta."

Lâm Phàm từ từ buông tay.

Tráng hán bị đau xoa cổ tay, trừng mắt nhìn Lâm Phàm, lại nhặt miếng bạc lên, cảm nhận sức quyến rũ của bạc, không kìm được cười, "Lần này nhất định hồi vốn, ta phải đại thắng một phen."

Không ngờ không chỉ bất hiếu, còn là kẻ nghiện cờ bạc.

Lão ẩu nói, "Nhi tử a, đây là để..."

"Lão già, im miệng cho ta!" Tráng hán giận dữ mắng, rồi hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Phàm, vội vã bỏ đi.

Lâm Phàm không nói gì, mà thi triển Công Đức Chi Nhãn, đôi mắt lóe kim quang, trong chốc lát, tất cả trước mắt đều biến đổi.

Tên tráng hán bất hiếu kia biến thành hình dáng mập mạp, mặc yếm, đầu to như Cự Anh, mỗi bước đi mặt đất đều chảy đầy nước miếng.

Đồng thời, dưới Công Đức Chi Nhãn, trên đầu Cự Anh hiện số.

0.1

Hắn nhìn sang lão ẩu.

Lão ẩu vẫn giữ nguyên hình dáng, rồi khi nhìn những người qua đường xung quanh, trong chốc lát, thấy được chân tướng khiến hắn dù đạo tâm kiên cố vẫn bị chấn động, không kìm được lùi lại mấy bước, trán rịn mồ hôi lạnh.

Yêu tà khắp nơi, đủ loại, vô số kể.

Có kẻ hiện số, có kẻ không.

Tay Lâm Phàm run nhẹ, từ từ sờ về phía cán búa bên hông.

"Đạo trưởng, đạo trưởng." Bên tai vang lên tiếng lão ẩu.

Tiếng gọi đánh thức Lâm Phàm, Công Đức Chi Nhãn tan biến, thế gian khôi phục nguyên trạng.

"Đạo trưởng, nhi tử ta trước đây không phải vậy, nó..."

"Đại nương, không sao."

Lâm Phàm khoát tay cúi đầu, lau mồ hôi trán, vội vã rời khỏi quầy hàng.

Hắn chưa từng nghĩ chân tướng chúng sinh lại khủng khiếp đến thế.

Sư phụ nói đúng sao?

Không... chưa hẳn đúng.

Đại nương và một số người vẫn không hề thay đổi.

Chắc là do ta ít đọc sách, trải nghiệm thiếu, nhất định là vậy.

Nhất định vậy.