Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hai người bước ra khỏi phòng, trong sân, một ông lão khô gầy, lưng còng đang tựa vào cột gỗ, đùa nghịch một đứa bé chừng hai tuổi.
Năm năm trước, Lâm Thúy Liên mang thai trước Trần Niệm Thu, sinh được một bé trai đặt tên là Chu Trường Khê, lớn hơn Chu Minh Hồ vài tháng. Ba năm trước lại mang thai, vẫn là một bé trai, đặt tên là Chu Trường An, chính là đứa bé mà Chu Đại Sơn đang trêu chọc.
Như vậy, Chu Hoành có tất cả ba người con trai: Chu Trường Hà, Chu Trường Khê và Chu Trường An.
Trong đó, Chu Trường Hà đã bắt đầu học hành và đến thư viện ở huyện thành để đọc sách.
"Phụ thân." Chu Bình và người kia tiến lên gọi: "Trong thôn có chút việc, chúng ta đi xem một lát."
"Hả?" Đôi mắt Chu Đại Sơn đục ngầu, chậm chạp quay đầu lại, lớn tiếng hỏi: "Các ngươi nói gì?"
Chu Bình lo lắng nhìn Chu Đại Sơn lúc này đang còng lưng. Dù hắn dùng linh khí giúp ông điều dưỡng thân thể, nhưng vì thời trẻ làm lụng vất vả, Chu Đại Sơn vẫn già yếu như vậy. Hắn gọi Chu Minh Hồ đến, nhỏ giọng nói: "Đi chơi với Gia Gia và đệ đệ đi."
Sau đó, hắn nghi hoặc quay lại hỏi Chu Hoành: "Ca, Trường Khê đâu?"
"Ngươi cũng biết, Trường Khê nó quý mến mẫu thân của nó hơn, giờ đang ở hậu viện."
Chu Bình khẽ gật đầu, ba đứa cháu trai của hắn mỗi đứa một tính. Trường Hà từ nhỏ đã chịu nhiều khổ sở, nên tính cách thâm trầm, tàn nhẫn. Sau này giao gia nghiệp cho nó, Chu Bình rất yên tâm.
Còn Trường Khê khi sinh ra đã được sống trong nhung lụa, lại thêm trong nhà nhiều nữ quyến, được cưng chiều hết mực, nên tính tình mềm mỏng thiện lương, nhưng lại thiếu quyết đoán, sau này khó mà gánh vác được việc lớn.
Về phần Chu Trường An, cũng là do ca ca hắn thấy thằng bé có chút nhu nhược, nên mới gửi đến chỗ Chu Đại Sơn, mong nó vững vàng hơn.
Chu Bình nhìn đứa con trai cả của mình, trong lòng không khỏi buồn bã.
Chu Minh Hồ hiểu chuyện, ngoan ngoãn, được cưng chiều, lại là tu sĩ thứ hai của Chu gia. Nhưng từ nhỏ đã bị Trần Niệm Thu nhồi nhét tư tưởng báo thù, đến khi Chu Bình phát hiện thì đã muộn, khiến tính cách nó có phần quái gở, thực chất lại rất nóng nảy. Chu Bình sợ sau này nó gây ra chuyện.
Chu Minh Hồ ngồi xuống bên cạnh Chu Đại Sơn, hai ông cháu vui vẻ hòa thuận, Chu Bình và Chu Hoành liền hướng về phía cổng lớn đi tới.
Dù sao cũng chỉ là trong thôn, Chu Hoành liền gọi người nhà đang định đi dắt xe ngựa lại, chuẩn bị đi bộ đến nhà họ Lưu.
Vừa ra khỏi cổng, đập vào mắt một bên là những cánh đồng ruộng tốt, bên còn lại là nhà cửa thôn xóm. Vài người nông dân đi ngang qua thấy hai huynh đệ bọn họ, cũng vui vẻ cúi đầu chào hỏi.
"Đông gia hảo."
Năm năm trước, Chu Bình tiêu xài hoang phí, dùng hết sạch tiền bạc vì tránh cho kẻ gian dòm ngó.
Nhưng dù sao nhà họ Chu cũng ít người, tính cả người hầu cũng chỉ hơn mười miệng ăn. Dù chỉ thu bốn thành tiền thuê, mỗi năm vẫn có thể tích lũy được không ít. Chu Hoành dùng số tiền này tiếp tục mua ruộng, khiến cho số ruộng đất mà nhà họ Chu bọn họ sở hữu tăng lên đến hơn một trăm bảy mươi mẫu.
Triệu quốc đánh thuế luôn là mười thu một, mức này đã là rất ít. Nhưng đối với nhiều người nghèo khổ mà nói, nhiều lúc đến đường cùng, cuối cùng vẫn phải bán ruộng mới có thể sống sót.
Trong đó có thiên tai nhân họa, cũng liên quan mật thiết đến việc sinh tồn của người phàm.
Ví dụ như một nhà nông có mười mẫu ruộng, ba nhân khẩu, miễn cưỡng sống qua ngày thì được. Nếu gặp thiên tai, thu hoạch giảm sút, hoặc sinh thêm con cái, tự nhiên sẽ thiếu tiền thiếu gạo. Để sống sót, chỉ có thể bán ruộng đất cho nhà giàu để đổi tiền sống qua ngày.
Nhưng sau khi bán ruộng, họ không còn đủ đất để sinh sống. Trong khi đó, các gia đình giàu có ít người nhưng lại sở hữu nhiều đất đai. Dù địa tô có nặng nề, người nghèo vẫn phải thuê ruộng của họ để canh tác. Tuy nhiên, những địa chủ này rất khôn ngoan, không bao giờ cho một hộ thuê đủ đất để họ dù làm lụng vất vả cả năm cũng chỉ đủ ăn, không thể tích lũy được chút của cải nào.
Một khi không thể tích lũy của cải, họ đành phải làm thuê cho địa chủ đời này sang đời khác.
Còn các gia đình giàu có thì ngồi mát ăn bát vàng, ngày càng giàu có hơn. Họ lại dùng tiền bạc để mua thêm đất đai, như quả cầu tuyết lăn càng lúc càng lớn.
Bạch Khê thôn nằm trong một thung lũng giữa núi, dù có khai khẩn đến đâu cũng chỉ có hơn một nghìn ba trăm mẫu ruộng. Trong đó, năm đại gia tộc đã chiếm hơn tám trăm mẫu, còn lại sáu, bảy chục hộ chia nhau năm trăm mẫu ít ỏi còn lại.
Nhà nghèo lại đông con, không bán ruộng, không thuê đất thì căn bản không thể nuôi nổi cả gia đình già trẻ lớn bé.
Chính vì vậy, dù Chu gia không hề mưu đoạt của ai, ruộng đất trong tay họ vẫn cứ ngày một nhiều lên vì đủ loại lý do.
Chu Bình cũng chẳng muốn làm đại thiện nhân gì, người hiền quá dễ bị bắt nạt, hơn nữa còn bị bốn nhà kia liên thủ đối phó. Dù vậy, tô điền của Chu gia vẫn thấp nhất trong năm gia tộc, chỉ lấy bốn thành. Thế mà bốn nhà kia vẫn cằn nhằn, bảo là phá giá thị trường, vì nhà nào cũng thu năm thành trở lên.
"Ừm." Chu Bình gật đầu đáp lời tá điền, rồi dẫn Chu Hoành đến nhà họ Lưu.
Hai người còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng người ồn ào náo nhiệt trong sân nhà họ Lưu.
"Tu nhi ca, trong quân doanh thế nào ạ?"
"Tu nhi ca, sao đao này bén thế?"
Đợi Chu Bình và Chu Hoành đến gần, tiếng ồn ào bỗng nhỏ hẳn.
"Người Chu gia đến làm gì?" Một gã trai tráng nhà họ Lưu lẩm bẩm.
Người bên cạnh bĩu môi: "Ta thấy là biết Tu nhi ca về nhà nên đến dò la đấy."
"Kệ mẹ nó, nhà họ Lưu ta có làm gì phạm pháp đâu, hắn đến thì cứ đến, bộ bắt được ai chắc."
Chu Bình không để tâm đến những lời bàn tán, mà đi thẳng vào đại viện nhà họ Lưu. Ngay lập tức, hắn thấy một gã đàn ông toát ra vẻ hung ác đang ngồi bên trái Lưu Toàn, trên người đầy những vết đao kiếm dữ tợn, chỉ cần khẽ động đậy, chúng lại ngoằn ngoèo như những con rết đang bò.
Lông mày hắn rậm và dài, ánh mắt lạnh lùng hung tợn, rõ ràng là tướng mạo của một kẻ liều mạng.
Trong lòng Chu Bình khẽ run, hiểu rằng đây là một kẻ hung hãn thật sự đã trải qua sinh tử. Hắn liền lén niệm chú trong tay áo, khẽ che Chu Hoành ra sau lưng, để phòng bất trắc.
Tu sĩ Khải Linh cảnh ngoài linh khí ra, thực chất cũng chẳng mạnh hơn người phàm là bao. Trong giới tu hành, không ít kẻ ngông cuồng tự đại, cuối cùng lại mất mạng dưới tay phàm nhân. Ngay cả tu sĩ Luyện Khí cảnh cũng từng có chuyện bị người phàm dồn vào chỗ chết.
Chỉ thấy gã kia đảo mắt, rồi đứng dậy, khom người hành lễ với Chu Bình: "Lưu Tu, người nhà họ Lưu, xin ra mắt thôn trưởng đại nhân."
Chu Bình ngẩn người, rồi cười nói: "Ta nghe nói có hào kiệt từ quân ngũ trở về, nên đến xem thử, ngưỡng mộ chút hào quang."
"Đại nhân quá lời rồi, Tu mỗ chỉ là một kẻ thô lỗ không biết chữ, lại còn tàn tạ trở về, nào có hào quang gì đáng nói." Lưu Tu từ tốn đáp lời.
Sau đó hai người hàn huyên khách sáo vài câu, Chu Bình liền dẫn Chu Hoành rời đi. Đến đây vốn là để dò la tình hình Lưu Tu, giờ đã rõ ràng, tự nhiên không nên ở lại lâu.
Người nhà họ Lưu ồn ào hồi lâu, cuối cùng ai về nhà nấy, chỉ còn lại Lưu Toàn và Lưu Tu.
"Đại gia." Lưu Tu nhìn quanh không thấy ai, liền nói với Lưu Toàn, "Mấy năm nay nhờ có tộc nhân giúp đỡ, nhưng ta lại chẳng làm nên trò trống gì, lại còn khiến Lưu Vũ và mấy người khác bỏ mạng, ta có lỗi với gia tộc, có lỗi với mọi người!"
Nói đến đây, một hán tử sống sót từ chiến trường như Lưu Tu lại ôm mặt khóc nức nở.
Hắn nào không biết rõ tình cảnh của mình, tộc nhân không chỉ chăm sóc mẹ già của hắn, còn thắt lưng buộc bụng chu cấp tiền bạc, lại đưa cả Lưu Vũ và mấy người khác vào quân doanh.
Những ân tình này hắn đều ghi nhớ trong lòng, vốn định lập công kiếm một chức quan rồi về báo đáp tộc nhân, nhưng giờ thân tàn chân què trở về, Lưu Vũ và những người kia lại bỏ mạng nơi sa trường, hắn còn mặt mũi nào nhìn tộc nhân, nhìn mẹ già ở nhà!
Thực tế, năm xưa Lưu Tu dẫn Lưu Vũ và mấy người khác theo vị hiệu úy kia thâm nhập vào sào huyệt của địch, cuối cùng chỉ có Lưu Tu và vị hiệu úy kia sống sót trở về!
Nhưng Lưu Tu không dám truyền tin này ra ngoài, chỉ có thể bảo Lưu Toàn loan tin Lưu Vũ và những người khác được trọng dụng trong quân, để các nhà khác kiêng dè, không dám manh động.
"Không sao, bình an trở về là tốt rồi." Lưu Toàn nước mắt lưng tròng, run run vuốt ve trán Lưu Tu: "Các ngươi đều là những hảo hài tử của Lưu gia!"
"Đại gia, ta có lỗi với mọi người." Lưu Tu quỳ sụp xuống, ôm lấy Lưu Toàn gầy gò khóc lớn: "Ta có lỗi với Lưu Vũ đệ đệ..."
Lưu Toàn run rẩy đưa bàn tay khô gầy lau nước mắt, nhẹ nhàng vỗ về lưng Lưu Tu.
Rất lâu sau, Lưu Tu mới bình tĩnh lại, lấy từ trong ngực ra một vật, là thứ vị hiệu úy kia để lại trước khi đi.
"Đây là thứ các đệ ấy dùng tính mạng để đổi, là công pháp tu tập tiên đạo!"
Lưu Toàn run lên bần bật, thân hình còng lưng bỗng thẳng lên đôi chút.
Hắn từng nghĩ đến việc dốc sức cho con cháu học hành, luyện võ để tìm đường, thậm chí là lăn lộn giang hồ, nhưng không ngờ Lưu gia cũng có ngày tu tiên!
"Trên đó có nói rõ làm thế nào để kiểm tra tư chất không?" Lưu Toàn vội vã hỏi.
Tuy nói cứ ba năm lại có tiên sư trên núi xuống huyện thành kiểm tra tư chất cho người phàm, nhưng đường sá xa xôi, thực tế là rất nhiều người chưa từng được kiểm tra.
Biết đâu? Biết đâu Lưu gia ta có người có tư chất mà không biết thì sao?
Còn việc tìm Chu Bình kiểm tra tư chất, Lưu Toàn không tin, cũng không dám.
Chỉ cần trong thôn không xuất hiện tiên sư mới, sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của Chu gia.
Chu Bình sao có thể ngồi yên nhìn Lưu gia có tiên sư. Đến lúc đó, không chỉ tống tiền Lưu gia, mà còn đánh tráo kết quả, không nói cho họ sự thật.
Lưu Tu lắc đầu: "Không cí, nhưng đại nhân nói, chỉ cần dựa theo cái này tu luyện, trong cơ thể sinh ra khí cảm là có tư chất tu hành."
"Hay, hay, hay." Lưu Toàn cười lớn: "Có tiên pháp này, Lưu gia ta lo gì không quật khởi."
"Bất quá, chuyện này không thể nóng vội, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, tuyệt đối không để người ngoài biết."
"Nếu không, Lưu gia ta nguy mất!"
"Có thể gọi trước hai đứa trẻ kín miệng đến, ban ngày để Lưu Minh dạy đọc sách, buổi tối để chúng nó thử tu luyện trong sân."
“Dù là năm năm mười năm, Lưu gia ta chờ được, thế nào cũng đợi được một người có tiên duyên.”