Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ai ngờ, cuộc đấu tranh tư tưởng của chàng thư sinh áo xanh còn chưa kết thúc, Tô Tòng Lễ đã nghe thấy một giọng nói the thé từ phía khu vực kiểm tra phía trước vọng lại.

“Hai hôm trước không phải huynh có thư nhà gửi tới sao?”

Tô Tòng Lễ ngẩng lên nhìn, chỉ thấy một thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi, đang cởi áo cởi đồ để kiểm tra, vừa nghển cổ nhìn về phía hắn vừa nói.

Tô Tòng Lễ lục lọi trong ký ức tìm ra thông tin về thiếu niên này, hắn ta là thần đồng nổi tiếng của phủ Trường Khánh, Mã Minh Khởi, gia thế tốt, tài học xuất chúng, là ứng cử viên sáng giá cho chức Giải nguyên trong kỳ thi Hương lần này.

Viên quan lại phụ trách khám xét đang bẻ vụn lương khô của hắn ta, thấy vậy, trong mắt thiếu niên thoáng qua vẻ chán ghét, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.

Kỳ thi khoa cử chính là như vậy, lần kiểm tra trước khi vào thi này, để ngăn chặn gian lận, đến quần áo cũng phải cởi ra, lương khô sao có thể thoát khỏi cảnh bị tàn phá?

Tô Tòng Lễ nghe vậy, giả vờ kinh ngạc, trước khi gã huynh đài lòng dạ đen tối kịp phản ứng, hắn nhanh chóng nói:

“Sao có thể, ta hoàn toàn không nhận được thư nhà nào cả!”

Nói xong, hắn còn nhìn thiếu niên Mã Minh Khởi với vẻ mặt “huynh đang nói bậy bạ gì vậy”.

Bị ánh mắt vừa kinh ngạc vừa không tin của Tô Tòng Lễ khiêu khích, cậu thiếu niên không chịu thua.

Vốn dĩ hắn ta nghe thấy lời Tô Tòng Lễ, cảm thấy học trò thường được đặt lên bàn cân so sánh với mình này ngay cả chuyện có nhận được thư nhà hay không cũng nói dối, nên mới thuận miệng nhắc một câu, muốn xem bộ dạng bối rối của hắn khi bị vạch trần lời nói dối.

Ai ngờ, sau khi mình đã nói biết tỏng là hắn nhận được thư nhà rồi, mà Tô Tòng Lễ vẫn dám chối!

“Huynh bị sao vậy, hôm kia ta rõ ràng thấy có người đưa thư nhà cho huynh, sao còn không thừa nhận?”

Thiếu niên vừa nói, vừa thấy Tô Tòng Lễ vẫn nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc và vô tội, liền đưa tay chỉ về phía gã huynh đài lòng dạ đen tối, nói:

“Không tin huynh hỏi hắn ta, hôm đó chính hắn đã nhận thay cho huynh.”

Tô Tòng Lễ: “...”

Người tốt đây rồi!

Vấn đề nan giải đầu tiên khi xuyên không đã được cậu thiếu niên tốt bụng này giải quyết.

“Huynh nói bậy, nếu Hà huynh đã nhận thay thư nhà cho ta, sao có thể không đưa cho ta được.” Tô Tòng Lễ thầm nói một tiếng xin lỗi với thiếu niên, vẻ mặt kích động nhìn hắn ta nói.

Trông giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, vừa ly gián tình cảm người khác lại còn ăn nói hàm hồ.

Thiếu niên, đặc biệt là những thiếu niên đang hăng hái phơi phới, chưa từng chịu ấm ức, sao có thể nuốt trôi cục tức này.

Chỉ thấy Mã Minh Khởi khoác lên mình chiếc áo ngoài vừa được quan sai kiểm tra xong, cũng chẳng thèm để ý đến bộ dạng áo mũ xộc xệch của mình có chỉnh tề hay không, hắn ta đảo mắt một vòng trong đám người đang xếp hàng phía sau, mắt sáng lên, chỉ vào chàng thư sinh áo xanh nói:

“Vị huynh đài này lúc đó cũng có mặt, có thể chứng minh Hà huynh của huynh đã nhận thay thư nhà cho huynh.”

Nói xong, hắn ta nhìn Tô Tòng Lễ với vẻ mặt mỉa mai, muốn xem hắn còn chối cãi thế nào.

Tô Tòng Lễ trông như bị đả kích nặng nề, nhìn về phía chàng thư sinh áo xanh bị Mã Minh Khởi chỉ vào, hỏi:

“Những gì hắn ta nói là thật sao? Ta có thư nhà gửi đến à?”

Gã huynh đài lòng dạ đen tối phía trước thấy vậy, sợ chàng thư sinh áo xanh sẽ nói ra những lời bất lợi cho mình, vội vàng chữa cháy:

“Tô huynh, hai ngày nay ta nhiều việc quá nên quên đưa thư nhà cho huynh mất, đợi thi xong, ta nhất định sẽ lấy thư đưa cho huynh ngay lập tức.”

Lời lẽ nhạt nhẽo, lý do hoàn toàn không thuyết phục, khiến mọi người đang xếp hàng đều cảm nhận rõ có điều gì đó mờ ám.

Những người đến đây dự thi đều là tú tài cả, chẳng có ai mà đầu óc không nảy số.

Tô Tòng Lễ kinh ngạc nhìn gã huynh đài lòng dạ đen tối, tình hình đã thế này rồi mà gã vẫn chưa từ bỏ ý định hãm hại mình ư?

Thù gì oán gì chứ?

Mã Minh Khởi nghe vậy, đảo mắt một vòng, cũng phát hiện ra cạm bẫy trong lời nói của gã huynh đài kia.

Tốn công tốn sức giấu thư nhà của người khác đi, đòi thi xong mới đưa, chắc chắn có vấn đề!

Không cần nghĩ cũng biết, đợi thi xong mới đọc thư nhà thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Biết rằng Tô Tòng Lễ không cố ý nói dối, Mã Minh Khởi cảm thấy thuận mắt với hắn hơn một chút.

“Không cần đợi thi xong.” Mã Minh Khởi có chút đắc ý liếc nhìn gã huynh đài lòng dạ đen tối mặt đang trắng bệch, rồi ra lệnh cho người bên cạnh: “Song Mặc, ngươi đi lấy giúp cho Tô đại tài tử chúng ta lá thư nhà bị bỏ quên trong phòng của vị Hà tú tài này đi.”

“Vâng thưa thiếu gia, tiểu nhân sẽ đi lấy cho vị Tô tú tài này ngay.” Một tên tiểu đồng ăn mặc gọn gàng, trông rất lanh lợi bên cạnh nghe vậy liền đáp lời rồi chạy đi như một làn khói.

Bàn tay đưa ra của gã huynh đài lòng dạ đen tối, run rẩy trong gió đêm.

Không ngăn được tiểu đồng của Mã Minh Khởi, có thể tưởng tượng được lát nữa khi Tô Tòng Lễ nhận được thư nhà và đọc xong thì sẽ thế nào.

Gã cắn chặt môi dưới, lòng nóng như lửa đốt nghĩ cách giải quyết, nhưng đầu óc lại như một mớ hồ, chẳng nghĩ ra được gì.

Quán trọ mà Tô Tòng Lễ và gã huynh đài lòng dạ đen tối ở khá gần đây, chẳng mấy chốc, lá thư nhà của Tô Tòng Lễ đã được tiểu đồng của Mã Minh Khởi mang đến.

“Tô tú tài, đây là thư nhà của ngài, mời ngài xem qua.” Tiểu đồng của Mã Minh Khởi cung kính dâng lá thư lên, rồi lui sang một bên.

Tô Tòng Lễ cầm lá thư, chỉ thấy dấu niêm phong trên thư đã bị mở ra, có thể thấy đã có người xem qua.