Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

 

Giang Chi đóng cửa sân, kéo Xảo Vân vào nhà: "Xảo Vân, buổi tối hôm nay chúng ta không thể ngủ, con buồn ngủ liền nằm ngả trên bàn nghỉ đi, cứ như vậy chờ trời sáng liền lên núi."

Xảo Vân gật đầu.

Chuyện trong nhà nàng không có quyền lên tiếng, Nhị Thụy nói chuyện liền nghe Nhị Thụy.

Bà bà nói chuyện, mình và Nhị Thụy đều nghe bà bà.

Thời tiết hiện giờ vẫn rất lạnh, Giang Chi tìm được một đống gỗ trong kho củi, mặc kệ có thể đốt hay không, nàng trực tiếp chất gỗ nhóm lửa ngay giữa nhà chính.

Trước kia có thể nguyên thân chưa từng quan tâm người khác như vậy nên Xảo Vân cảm thấy rất khác lạ, nàng cứ như vậy mà cách ngọn lửa, liếc mắt một cái lại liếc mắt một cái nhìn trộm bà bà mình.

Giang Chi cũng không để ý nàng, nguyên thân luôn tính tình cổ quái, đột nhiên trở thành người có nói có người liền khiến người sợ hãi.

Cuối cùng ồn ào bên ngoài dần dần biến mất, có tiếng bước chân tiến về phía bên này.

Từ Nhị Thụy gõ cửa: "Nương, Xảo Vân, mau mở cửa, ta về rồi!"

Giang Chi đi tới mở cửa, mở miệng liền hỏi: "Có bao nhiêu lưu dân đến, vừa rồi đều làm gì?"

Từ Nhị Thụy trông thấy trong nhà đốt lửa, liền vừa sưởi tay vừa nói: "Nương, là lưu dân đến, còn giật đồ."

Đây không phải nói nhảm sao, lúc đến Tiểu Mãn cũng đã nói rồi.

Biết Từ Nhị Thụy chân chất, Giang Chi chỉ có thể chờ đợi hắn từ từ nói.

Mặt ngoài nàng bình tĩnh, nhưng trái tim thình thịch nhảy không ngừng.

Sinh tại thời đại hòa bình, chưa từng phải trải qua tình huống này, hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào trực giác và thường thức đến suy đoán.

Xảo Vân rót nước sôi đặt bên đống lửa cho Từ Nhị Thụy một chén, đồng thời cũng thúc giục hắn kể đã xảy ra chuyện gì.

Từ Nhị Thụy uống một ngụm nước rồi vội vàng nói: "Bên ngoài đến hai mươi mấy lưu dân, đầu tiên bọn họ đòi uống nước, tiếp đó đòi Hữu Tài thúc lấy lương thực nấu cơm cho bọn họ, nhà Hữu Tài thúc không đồng ý, hai bên liền đánh nhau.

Đám lưu dân kia suýt chút nữa đã đốt nhà, có điều lúc ta cùng Tiểu Mãn đến, Hữu Tài thúc bọn họ nhiều người, đã đuổi lưu dân đi."

"Đám lưu dân kia thật sự đáng ghét!" Xảo Vân thấp giọng mắng một câu.

Giang Chi im lặng không nói, nhà Hữu Tài trong miệng Từ Nhị Thụy chính là mấy hộ nhà trộm đồ ban ngày kia.

Bọn họ ỷ trong nhà nhiều người, đều là hán tử to cao cường tráng cho nên không để lưu dân vào mắt.

Có lưu dân dám cướp đoạt bọn họ?

Hiện tại lưu dân đã biến thành ác đồ, cách mất khống chế không xa, còn tiếp tục xem nhẹ sẽ phải ăn thiệt thòi.

Đêm nay thôn Từ gia bình tĩnh dị thường, lại rất không bình tĩnh.

Đại khái là chân chính cảm nhận được lưu dân xung đột lên rất đáng sợ, những người còn lại đều không ngủ được, thỉnh thoảng có người đốt đuốc đi xem xét bốn phía.

Tiểu Mãn lại chạy đến nhà Giang Chi, nói gia gia đồng ý lên núi, ngày mai liền đi.

Đợi đến hừng đông, thôn trong vắng vẻ không có khói bếp, cả nhà Giang Chi cũng phải rời đi.

Mang lên toàn bộ đồ đạc, Xảo Vân cũng phải cùng đi, nàng đã mang thai hơn năm tháng, tự mình chống gậy gỗ leo núi.

Chuyến này một mình Từ Nhị Thụy chuyển mấy gùi lớn, cho nên chỉ có thể chạy tới chạy lui một chuyến lại một chuyến,

Gặp đường núi nguy hiểm, còn cần Giang Chi phụ một tay mới có thể đi qua.

Người lên núi còn có Tiểu Mãn cùng gia gia nãi nãi Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn cõng một người bao bọc kín kẽ gian nan trèo lên núi, nhìn thấy cặp chân gần như kéo lê trên đất kia, chắc hẳn là người đại ca liệt giường của hắn.

Hai lão nhân gánh đồ, ngay cả tiểu nữ oa kia cũng tự vác đồ của mình.

Chỉ là lên núi đã gian nan như thế, nếu muốn đi chạy nạn liền có thể tưởng tượng được.

Ngoại trừ bọn họ, còn có những người khác muốn trốn đi cũng lần lượt lên núi, lúc này không ai nói chuyện, ai nấy cũng đều mang tâm trạng nặng nề.

Bất kể là chạy nạn đến nơi khác hay vẫn là trốn lên núi, đều là từ bỏ nhà cửa ruộng vườn của mình, ai cũng không vui nổi.

Mọi người đều là vừa đi vừa nghỉ, bởi vì lò đốt than cùng lán chứa than mỗi nhà đều không ở cùng vị trí, cho nên đi một đoạn mọi người liền tách ra đi đường riêng.

Nhà Giang Chi ở vị trí cao nhất, sau khi đem toàn bộ gia sản đến lán của mình, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thôn dân lên núi khó, đám lưu dân kia lên núi liền càng khó, chỉ cần ở trên cao nện tảng đá xuống dưới là có thể đánh người xuống, sống ở phía trên tạm thời an toàn.

Tất nhiên, nếu chiến loạn kéo dài tới mấy năm, Đại Yến không còn ngày tháng yên ổn, ở nơi nào cũng đều giống nhau.

Đến bây giờ ba người đã cực kỳ mệt mỏi, đầu tiên phải nghỉ ngơi một hồi mới có thể làm việc.

Bánh lương thực thô cùng khoai lang nướng tối hôm qua liền phát huy được tác dụng.

Xảo Vân bẻ một ít lá cây cành cây khô ở bên cạnh, sau đó lại dùng ba tảng đá xếp ở nơi tránh gió, nhóm lửa bắc nồi đun sôi nước suối ăn tạm một bữa.

Mặc dù hoàn cảnh hơi đơn sơ, nhưng ba người đều ăn uống thong dong, tốt hơn ở trong thôn nơm nớp lo sợ.