Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

 

"Nhưng... nhưng nơi đó không ở được!" Từ Nhị Thụy chần chừ nói.

Thôn Từ gia là một thôn xóm nhỏ với hơn hai mươi hộ gia đình, tổng cộng cũng chỉ có hơn hai trăm nhân khẩu.

Đều nói lên núi kiếm ăn, thôn Từ gia cũng dựa vào núi lớn lại không thể ăn được.

Mặc dù núi rừng ở vùng này rất cao lớn, nhưng lớp đất mỏng lại nhiều đá tảng, trừ bỏ những cây sồi xanh cao lớn mọc đầy khắp núi rừng cùng với một vài cây gỗ tạp, không còn sản sinh ra thứ gì khác.

Thường ngày người trong thôn vào rừng chặt gỗ tạp làm củi, ngoài ra chính là đốt hai hầm than sồi đưa vào trong thành bán vào mùa đông hàng năm, đổi lấy chút tiền tiêu Tết.

Than gỗ sồi thượng phẩm có giá cả cao, đây cũng là một khoản thu nhập của các hộ dân trong thôn.

Để tiện cho việc đốt than, mỗi nhà đều sẽ dựng một căn lán nhỏ để chất than tại khu vực núi rừng mà mình quen thuộc.

Mặc dù núi rừng ẩn nấp nhưng vẫn bị từ bỏ, chủ yếu là vì trên núi thiếu lương thực.

Có thể trốn ở trên núi mười ngày nửa tháng, nhưng không trốn được một năm.

"Xảo Vân bụng lớn như vậy, căn bản là không thể đi đường, con không muốn tức phụ nữa à!" Giang Chi tức giận nói.

Niếp Phồn Thiên muốn tìm con đường riêng của mình nên xúi dục cả nhà đi chạy nạn, còn thằng con trai ngốc của mình lại không nghĩ tới gian khổ trong đó.

Cũng bởi vì nguyên thân đi đường mệt mỏi mà giày vò nam chính, nên lúc này mới mất mạng.

Từ Nhị Thụy nhìn tức phụ, lại nhìn nương hiếm thấy không nổi giận, đang muốn nói gì đó, lại nghe ngoài sân truyền đến tiếng ồn ào, ngay sau đó chính là tiếng ầm ầm đập cửa.

Người trong sân giật mình, chẳng lẽ lưu dân tới nhanh như vậy?

Cũng may rất nhanh sau đó liền có người hô: "Nhị Thụy Ca ở nhà không?"

Là người trong thôn.

Từ Nhị Thụy mở cửa, Giang Chi nhìn thấy một thiếu niên mặc áo vải gai co đầu rụt cổ nhìn vào bên trong.

Nàng có ký ức của nguyên thân cho nên nhận ra người trước mặt, hơi giật mình nói: "Tiểu Mãn, thôn trưởng bọn họ đã đi rồi, nhà cháu không đi sao?"

Không thể không nói, thuyền hỏng còn có ba ngàn đinh, huống chi là nam chính có thiên vận hộ thể.

Niếp Phồn Thiên tâm cơ sâu, tuy chịu khổ ở Từ gia nhưng vẫn có mấy người bạn, trong sách cũng nói hắn mang theo vài người tới quân doanh.

Từ Tiểu Mãn chính là một trong số đó, cuối cùng mất mạng vì Niếp Phồn Thiên.

Chỉ là hiện tại Niếp Phồn Thiên đã rời đi, mình ở lại, cậu nhóc này cũng ở lại.

Từ Tiểu Mãn mặt mày ảm đạm: "Giang thẩm, nhà thẩm có đi không?"

Giang Chi hỏi: "Tiểu Mãn nhà cháu thì sao? Cháu có đi không?"

Tiểu Mãn năm nay cũng là mười lăm tuổi, hắn có một gia đình nghèo khổ.

Vốn gia cảnh nhà hắn không tồi, mặc dù phụ mẫu mất sớm, nhưng huynh đệ vẫn được gia gia nuôi lớn.

Đại tẩu vào cửa năm thứ hai đã sinh hạ một nữ oa, gia cảnh chuyển biến tốt đẹp, đáng tiếc đại ca vì muốn kiếm thêm tiền mà quá mệt mỏi đã ngã xuống vách núi trong lúc đốt than, ngã thành người bại liệt.

Đại ca không muốn liên lụy tẩu tử thủ tiết liền đưa người về nhà mẹ đẻ tái giá, nhưng giữ nữ nhi lại, hiện tại nữ nhi đã ba tuổi.

Hiện tại nhà hắn già yếu tàn tật đều có đủ, muốn đi cũng không dễ dàng.

Từ Tiểu Mãn lắc đầu: "Gia gia nãi nãi bảo cháu đi!"

Gia gia nãi nãi bảo mình là đã làm thái gia thái nãi, thể cốt cũng không tốt, có thể sống đến sáu mươi tuổi đã sống đủ rồi, dù có chết ở nhà cũng không chịu đi.

Gia nãi không đi, ca ca là tàn tật không thể đi, trong nhà chỉ có một mình hắn có thể chạy nhảy, khẳng định không cách nào bỏ lại người nhà một mình chạy nạn.

Hiện tại gia gia căn bản không nghe lời khuyên bảo, hắn nghe nói Tiểu Thiên đã đi, nhưng Giang thẩm cùng Nhị Thụy ca ở lại, cho nên tới đây hỏi thăm xem bọn họ sắp xếp thế nào.

Biết rõ lý do Tiểu Mãn tới, Giang Chi nói mình muốn đi lên lán chứa than trên núi trốn.

Tiểu Mãn nghe được lên núi lập tức lên tinh thần: "Giang thẩm, khi nào mọi người đi, cháu cũng muốn lên núi, nhưng gia gia nãi nãi không chịu đi."

"Tại sao bọn họ không đi?" Giang Chi kinh ngạc.

Không chạy nạn còn có thể lý giải, nhưng ngay cả lên núi cũng không muốn đi, chẳng lẽ thực sự muốn chờ chết ở đây?

Mình phải hỏi rõ ràng.

Hiện tại thời buổi hỗn loạn, cần thiết nhất chính là tìm người biết rõ gốc gác kết thành đoàn hỗ trợ lẫn nhau.

Tiểu Mãn thấy Giang thẩm muốn đi nhà mình, có chút ngoài ý muốn.

Vị thẩm thẩm này tính khí nóng nảy, thường xuyên đánh Tiểu Thiên, quan hệ với hàng xóm láng giềng cũng không được tốt lắm, nói chung là một người không dễ ở chung, nhưng không ngờ hôm nay lại chủ động quan tâm đến nhà mình.

Có điều hiện tại hắn đã không có chủ trương, cuối cùng vẫn là đi phía trước dẫn đường.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thôn xóm nguyên bản còn rất náo nhiệt đã trở nên âm trầm một ngạt, đại đa số người đã rời đi.

Mấy con gà thoát khỏi chủ nhân vây bắt đứng trên nóc nhà sợ hãi kêu to.

Giang Chi đến nhà Tiểu Mãn, trông thấy tình cảnh y hệt như lúc mình vừa xuyên đến.