Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tuy nhiên, việc thu hoạch sắn dây thường diễn ra vào tháng năm, tháng sáu, khi dây sắn dây chưa già. Lúc này, sợi sắn dây ít bị đứt hơn, có thể kéo ra thành sợi để dệt vải làm quần áo.
Hiện tại những dây sắn này đã già và cứng, ngoài việc làm củi đốt thì không còn tác dụng gì khác.
Giang Chi cười khổ, cảm giác bản thân như con bọ hung đói bụng đến mức có phân cũng không kịp đến đúng lúc.
Giá mà xuyên không đúng vào mùa hè thì tốt biết bao, cái gì ăn được, dùng được đều có.
Sắn dây không dùng được, nhưng phần củ sắn dây phía dưới lại là thứ tốt.
Thân sắn dây thuộc loại gỗ, có rễ củ dạng khối thô dày, rễ to, màu trắng non, có lông tơ, bề mặt nhẵn, hình dạng giống như cánh tay người.
Những củ này có thể nghiền thành bột để làm các loại món ăn vặt, hoặc cũng có thể trực tiếp mang đi luộc nhừ.
Là loài thực vật vừa có thể ăn vừa dùng làm thuốc, củ sắn dây không chỉ ăn được mà còn là vị thuốc tốt giúp giải cơ, trừ phong, trị sốt và tiêu chảy.
Ngoài ra, hoa sắn dây nấu nước còn có tác dụng giải rượu, đặc biệt hiệu quả với những người uống quá nhiều dẫn đến nôn ra máu, đi ngoài ra máu và tổn thương gan, là bùa hộ mệnh của những người thích nhậu.
Tuy nhiên, với người hiện đại sống ở thành phố, việc tìm hoa sắn dây đã trở nên hơi khó khăn.
Đương nhiên hiện giờ Giang Chi không nghĩ đến chuyện giải rượu hay hạ sốt, mà trước tiên nghĩ đến làm sao để sống sót, đó chính là ăn củ sắn.
Nàng dùng dao chặt đứt lưới dây sắn, tìm phần gốc chính phía dưới, đây là một công việc vừa tốn sức lại vừa đòi hỏi kiên nhẫn.
Nhìn những dây leo phủ kín cả sườn núi, nhưng có thể cả khu vực đó chỉ thuộc về một gốc sắn, nàng phải tìm chính xác hệ thống rễ của nó dưới mảng lớn dây leo đó.
Dây sắn già rất rắn chắc, hơn nữa còn treo giữa không trung nên không chịu lực, mỗi nhát dao chặt xong đều bật ngược lại, làm cánh tay Giang Chi đau nhức.
Vì một miếng ăn, nàng đành vừa nghỉ vừa chặt, đến khi gỡ được lưới dây ra tìm thấy rễ chính, Giang Chi đã mệt lả.
Nhân lúc nghỉ ngơi, nàng lấy ra chiếc bánh bột sồi xanh buổi sáng Xảo Vân chuẩn bị cùng một miếng thịt luộc để ăn lót dạ, sau đó lấy ra một bình nước.
Người dân nơi này khi ra ngoài thường uống nước suối, nhưng Giang Chi ở hiện đại đã hình thành quen thói cẩn thận, sợ trong nước có vi trùng, cho nên vẫn đun nước mang theo.
Ăn uống no nê, hồi lại sức lực, nàng bắt đầu đào củ sắn dây.
Để nuôi được mạng lưới dây leo lớn như vậy, rễ sắn dây mọc rất sâu, mà đất ở đây lại toàn sỏi pha đất vàng, rất khó đào.
Vừa đào, Giang Chi vừa nhặt những củ sắn bị đứt ăn.
Củ sắn dây tươi chỉ cần bóc lớp vỏ ngoài là ăn được, lúc đầu có vị hơi đắng chát, nhưng càng nhai càng ngọt, chủ yếu là giúp giải khát.
Đến khi nàng đào được hơn hai trăm cân củ sắn dây thì trời đã nhá nhem tối, chuyến ra ngoài này của nàng kéo dài cả ngày.
Củ đã đào lên, nhưng làm sao mang về lại là một vấn đề nan giải.
Cơ thể nguyên chủ quen làm việc nặng, có sức khỏe tốt, gánh một trăm tám mươi cân không thành vấn đề, nhưng không thể nào mang hết hai ba trăm cân đi trong một lần.
Hơn nữa, chiếc gùi nhỏ cũng không chứa hết.
Giang Chi đành để lại củ lớn nhất, chỉ mang những rễ nhỏ đứt rời mang về, mà vậy cũng nặng đến năm sáu chục cân.
Nàng mang gùi ra khỏi mương nước, thì gặp ngay Nhị Thụy đang vừa đi vừa gọi, mồ hôi ướt đẫm.
"Nương! Nương ơi!"
"Ngươi đang gọi hồn đấy à!" Giang Chi bắt chước giọng điệu nguyên chủ đáp lại.
Nghe thấy tiếng trả lời, Nhị Thụy vung tay chạy đến.
Vừa vui mừng vừa trách móc, hắn nhận lấy chiếc gùi đeo lên lưng mình, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nương, nương vừa ra ngoài chính là cả một ngày, thúc công nói nương đi theo hướng suối cạn, lo nương xảy ra chuyện nên bảo con mau tới đón nương."
Giang Chi đã mệt mỏi cả ngày, cho nên không muốn đáp lời, nhưng bị hắn lải nhải đến phiền lòng, đành hỏi: "Nhị Thụy, trước đây con đâu có nhiều lời như vậy, sao giờ lại lắm lời thế hả?"
Người xuyên không khác thường lo lắng mình bị lộ thân phận, còn nàng là một bà mẹ tác oai tác quái, nhi tử nàng không dám nghi ngờ mà lại bị nàng chất vấn.
Nhị Thụy trợn tròn mắt, chính hắn cũng không biết tại sao mình lại nhiều lời hơn trước như vậy.
Rõ ràng trước đây nương toàn nói nhiều còn hay mắng chửi người, giờ nương rất ít mắng người, hắn lại quên mất điều đó.
Sợ nương lại mắng mình, Từ Nhị Thụy vội vàng đi nhanh lên phía trước mấy bước, "Trời sắp tối rồi, chúng ta mau chóng trở về đi!"
Về đến nhà, Giang Chi mới biết được mình đúng là đã về rất muộn, Tiểu Mãn cùng Từ Nhị Thụy đã sớm trở về.
Hôm nay hai tiểu tử thu hoạch được không ít, trong nhà Tiểu Mãn lại chất đầy một đống động vật nhỏ đen sì bỏ mạng trong đám cháy.
Mượn nhờ ánh sáng từ đống lửa đốt giữa nhà, nãi nãi Tiểu Mãn bận rộn không ngừng tay, mở ngực mổ bụng, cạo lông tẩy da.
Gia gia Tiểu Mãn cũng lột da rắn trên cọc gỗ, Tiểu Mãn ở bên cạnh làm trợ thủ.
(Một cân Trung bằng 0,5 - 0,6 kg)