Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Không đợi Niếp Phồn Thiên nói thêm gì, Giang Chi đã xua tay: "Không, không đi, dù ta có chết ở đây ta cũng không đi."
Đúng lúc này, có người vội vội vàng vàng đi vào, đó chính là thôn trưởng của thôn nhỏ này.
Ông vừa mới bước vào đã nhìn thấy khắp sân hỗn loạn, đồ đạc vẫn còn đang thu dọn dang dở, lập tức nổi giận: "Giang bà tử, thường ngày bà hung hăng gây chuyện thì cũng thôi đi, hiện tại còn không hiểu chuyện bằng bọn trẻ. Chúng ta là muốn đi chạy nạn, là đào mạng đấy hiểu không?"
Ngày hôm nay đã làm ông tức muốn chết, đã nói với thôn dân là sẽ đi cùng nhau, vậy mà vẫn có người cứng đầu gây rối.
Có mấy nhà vẫn đang ngồi yên bất động, muốn đợi quan phủ phái người tới đón, còn hỏi đón qua nơi đó có được bao ăn bao ở không.
Cứ chờ đi! Khi nào rơi đầu liền biết!
Giang Chi vẫn lắc đầu, chắc chắn nàng sẽ không đi, trên đường đi sẽ có rất nhiều chuyện!
Thông trưởng cũng sốt ruột, dù sao ngày thường bà già này đã không dễ sống chung, có chết cũng là đáng đời: "Bà muốn chết thì tự mình chết đi, đừng liên lụy đến mấy đứa bé, để mấy đứa bé đi theo ta đi."
Đứa bé mà ông ta nói, chính là Niếp Phồn Thiên.
Thường ngày mọi người đều nhìn thấy Giang bà tử đánh chửi ngược đãi đứa bé này, chỉ là không ít thì nhiều nhà ai cũng có vài chuyện xấu không thể nói ra, không náo ra mạng người cũng liền mắt nhắm mắt mở.
Nhưng hiện giờ lưu dân loạn binh sắp tới, Giang bà tử không đi, còn lôi kéo đứa bé này lấp hố, như vậy không thể được.
Giang Chi nghe được ý thôn trưởng muốn dẫn Niếp Phồn Thiên đi, lập tức nói: "Vậy liền phiền phức đại bá nhọc lòng, đứa bé này nghe lời, liền tặng cho đại bá kéo xe đi."
Như vậy là có thể đưa nam chính ra ngoài, thực sự là cầu còn không được!
Niếp Phồn Thiên nghe vậy thì ánh sáng trong mắt tăng vọt, hắn đã muốn chạy trốn từ lâu rồi.
Chỉ là hắn không có lương thực không có tiền không có giấy thông hành, nửa bước khó đi, nếu có cơ hội, hắn sẽ rời đi ngay lập tức.
Nhưng hắn không dám bại lộ tâm cơ: "Cữu mẫu, sao cháu có thể bỏ lại mọi người đi một mình được!"
"Nhị Thụy, con đi thu dọn đồ đạc cho biểu đệ con đi, để nó đi cùng thôn trưởng!"
Giang Chi đã có quyết định, hiện tại liền tiễn sát tinh này đi.
Nếu như nàng xuyên vào truyện nữ, gặp được nữ chính nhất định phải tới kết bạn, những nữ chính vừa thông minh lại vừa bác ái kia sẽ phúc quang phổ chiếu, siêu độ chúng sinh.
Nhưng xuyên vào truyện nam, gặp được nam chính thì nhất định là trốn xa chừng nào tốt chừng đó, bọn họ đều là khí vận chi tử, thiên sát cô tinh.
Đi một đường chết một đường, ở một thôn chết một thôn, huynh đệ đáng tin cậy cũng không có kết cục tốt, chỉ cần là nơi nam chính xuất hiện là sẽ luôn có chuyện xui xẻo xảy ra.
Thừa dịp thôn trưởng tới đón người, nàng phải nhanh chóng tiễn hắn ta đi, sau này hắn đi đường Dương Quang của hắn, mình đi cầu độc mộc của mình, đừng rơi xuống kết cục chết không nhắm mắt.
Thực ra cũng không thể trách nguyên thân không thích, luôn ngược đãi Niếp Phồn Thiên.
Ở trong truyện, tiểu cô Từ gia làm bà vú ở huyện thành đột nhiên đưa một đứa bé về nhà, nói là bản thân vụng trộm sinh ra, nàng ta để lại chút tiền liền không trở về nữa.
Người Từ gia vào thành tìm, trượng phu nàng ta nói nàng ta đã bỏ nhà đi theo nhà giàu, bọn họ cũng không biết nàng ta đã đi đâu, càng không biết gì về đứa bé, đương nhiên sẽ mặc kệ.
Hết lần này đến lần khác trượng phu của nguyên thân lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi ra ngoài nghe ngóng tin tức, ông ta bị người ta coi là kẻ buôn người mà đánh cho một trận, trận đánh đó lưu lại di chứng làm ông ta vẫn luôn ốm đau bệnh tật, chịu đựng được đến năm ngoái thì chết.
Vốn chính là một nhà nông bình thường, khi không lại có thêm một đứa bé trai, trượng phu còn bị bệnh phải uống thuốc, nguyên chủ nhất định phải gánh vác cực lớn.
Mỗi lần nguyên thân làm việc mệt mỏi đều sẽ trút bất mãn vào Niếp Phồn Thiên.
Niếp Phồn Thiên phải chịu không ít ngược đãi, thường ngày không đánh thì mắng, cứ như vậy trôi qua mười mấy năm trong lòng Niếp Phồn Thiên đã tích tụ nỗi thù hận cực lớn.
Hiện tại, đứa bé bị ngược đãi trưởng thành, đã chuẩn bị ra tay giết người, giờ cứu vãn quan hệ đã không còn kịp nữa, Giang Chi chỉ có thể để hắn đi con đường của mình.
Từ Nhị Thụy vốn rất nghe lời, thấy nương khăng khăng muốn "tiễn" Tiểu Thiên đi, hắn không có cách, chỉ có thể thu thập hành lý chuẩn bị lương khô cho biểu đệ.
Trong những năm sống ở Từ gia, Niếp Phồn Thiên đã bị đuổi đi không biết bao nhiêu lần, lần này hắn không còn quỳ xuống dưới đất cầu xin như lúc trước nữa.
Hắn đã nhạy bén phát hiện ra hôm nay cữu mẫu hơi khác thường.
Trước kia chỉ cần cữu mẫu nhìn thấy hắn ăn cái gì đó là sẽ mắng chửi, hôm nay lại hào phóng bảo biểu ca xếp thêm chút lương khô, để hắn có thể đi được xa hơn chút.