Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

 

Giang Chi không có bàn tay vàng, không có năng lực quan tâm những thôn dân khác, nàng chỉ muốn mình có một căn nhà sạch sẽ thoải mái, có thể bình an sống đến đại kết cục trong truyện.

Căn lán tiếp tục được sửa sang.

Mẫu tử đồng tâm hiệp lực, ngày hôm sau tường đá đã xây tới mái, tạm thời còn chừa lại khung cửa, chờ sau này làm cửa.

Bên cạnh lại kéo dài mái cỏ làm thành một gian bếp, dùng tảng đá đắp một đài bếp, thuận tiện cho Xảo Vân nấu cơm.

Ngày thứ ba, Giang Chi cùng Từ Nhị Thụy lại dùng tảng đá xây tường chắn tại bên cạnh sườn dốc mái cỏ, sau đó tìm đất lấp lại cho bằng phẳng, rồi chuyển mấy cây sồi xanh trước kia chặt xuống để đốt than tới, dự định lại dựng lên một gian nhà.

Mấy đêm qua ba người ngủ chung một chỗ, mặc dù thời tiết rét lạnh nên đều là không cởi áo, không tháo dây đai đi ngủ, nhưng mùi chân thối cùng tiếng ngáy của Từ Nhị Thụy vẫn khiến Giang Chi không chịu đựng nổi, vội vàng yêu cầu dựng thêm một gian.

Có điều còn chưa khởi công Tiểu Mãn đã tới, nói là gia gia muốn Giang thẩm đi một chuyến.

Giang Chi vui vẻ đồng ý, nàng cũng có chuyện muốn thỉnh giáo gia gia Tiểu Mãn: Khi nào mùa đông này kết thúc?

Mắt thấy đã sắp tới tháng ba, theo hiện đại thời tiết tây nam đã sớm là mưa xuân không ngừng, hoa đào khắp núi, nhưng thế giới trong truyện vẫn là lạnh khô bao trùm.

Lán nhà Tiểu Mãn cách nhà Giang Chi chừng trăm mét, ở trên dưới vách núi nên cần mấy phút đi đường.

Giang Chi đi đến xem xét, quả nhiên là tốt hơn nhà mình.

Căn lán ba gian dựng dựa vào vách đá, mái nhà lợp kiểu ngói, đỉnh cao cố định trên vách đá, mái thấp gác trên tường đá phiến, kín kẽ đến mức gió cũng không thể lọt vào.

Lúc này, nãi nãi Tiểu Mãn đang mang theo chắt nữ Ny Ny dùng chổi bó từ nhánh cây quét dọn mặt đất trong lán.

Gia gia Tiểu Mãn thì đang ở bên cạnh dùng đao bổ củi.

"Trường Canh bá!" Giang Chi hô một tiếng, giẫm lên con đường vừa trải đá trực tiếp tiến vào lán.

Gia gia Tiểu Mãn buông đao bổ củi xuống, không tự nhiên nói: "Nương Nhị Thụy, ngồi đi!"

Giang Chi cũng không khách khí với ông ấy, dứt khoát ngồi xuống nửa cọc gỗ bên cạnh rồi hỏi thẳng: "Trường Canh bá, nơi này của mọi người ăn ở đều rất tốt, vì sao mấy ngày trước không muốn lên núi?"

Đây là điều mà nàng suy nghĩ mãi vẫn không rõ.

Nhắc đến chuyện lên núi, nếp nhăn trên mặt gia gia Tiểu Mãn liền nhíu lại một chỗ, ông thở dài nói: "Lúc đó chỉ nghĩ không có gì ăn, lên núi cũng chỉ sống thêm được mười ngày nửa tháng, cuối cùng vẫn là một con đường chết. Nếu không đi, nói không chừng lưu dân thấy chúng ta người già, trẻ nhỏ, tàn tật, không có lương thực liền để yên cho chúng ta."

Nãi nãi Tiểu Mãn ở bên cạnh đâm thủng lời nói dối của ông: "Nhị Thụy nương, ngươi đừng tin lời này, còn là trách lúc đó trong thôn chuẩn bị rời đi, bọn họ thấy nhà chúng ta là liên lụy, liền đều trốn tránh. Hàng ngày chất tôn chất nhi thân mật nhiệt tình, nhưng vào lúc then chốt thì không có ai hỏi lấy một câu. Lão đầu tử nhà ta cứng rắn cả đời, hiện tại bị người ghét bỏ, có chết ông ấy cũng muốn giành khẩu khí."

Bị người bóc nội tình, gia gia Tiểu Mãn tối sầm mặt quát lớn: "Không biết nói chuyện thì đừng nói, ai hờn dỗi. Ta chính là già rồi, cũng chống thẳng lưng làm người, không đi phiền phức người khác. Ta cảm thấy có một câu thẩm thằng bé nói đúng, người phía trên đánh thế nào là chuyện của bọn họ, chung quy vẫn cần người trồng trọt. Vậy thì lên núi chống đỡ một thời gian, không có lương thực liền ăn rễ cây cỏ cây, nhỡ đâu đánh lấy đánh lấy liền xong, Tiểu Mãn cùng Ny Ny cũng không cần ở bên ngoài chạy nạn."

Giang Chi cười, đây cũng là người ương ngạnh, còn là con lừa cứng đầu cầm tính mạng của cả nhà đến kiên cường.

Nàng hơi hiểu được suy nghĩ của lão nhân này.

Gia gia Tiểu Mãn mạnh mẽ cả đời.

Nhi tử nhi tức mất sớm, ông dựa vào năng lực của mình nuôi lớn hai tôn tử.

Mắt thấy sắp được sống ngày tháng tốt lành chắt chít đầy sảnh đường, hết lần này tới lần khác lại gặp chuyện đại tôn tử ngã tê liệt, tôn tức tái giá.

Biến cố như vậy đặt tại nhà ai gặp phải, cũng đều đủ hạ gục một người, nhưng gia gia Tiểu Mãn vẫn kiên trì sống tiếp.

Nhưng nay cần phải chạy nạn, mang theo đại tôn tử bị liệt, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân là không cách nào hoàn thành.

Bị người khác ghét bỏ, bỏ rơi là một cú sốc lớn, trong lòng lão nhân không có một tia hy vọng sinh tồn nào, cho nên dự định vò đã mẻ không sợ rơi.

Là Giang Chi đi cùng Tiểu Mãn tới nhà đơn giản hỏi thăm, lại khiến gia gia Tiểu Mãn cảm nhận được một tia ấm áp, cho ông một bậc thang đi xuống.

Lúc này lão đầu bướng bỉnh cả đời không chịu thua mới có động lực lên núi đọ sức một lần nữa.

Tiểu Ny Ny thấy nãi nãi ra hiệu liền bưng cho Giang Chi một chén nước, còn hô một tiếng: "Giang nãi nãi!"

Khóe miệng Giang Chi hơi giật giật, nàng miễn cưỡng gạt ra cười nhận lấy, còn vui vẻ khen một câu: "Ny Ny ngoan!"