Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Phương Hạo nhìn vào mắt nàng, thản nhiên nói: “Còn việc gì nữa không?”
Nguyệt Lưu Ly cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không… không có gì.”
“Ừm, không có việc gì thì về nghỉ ngơi đi, ta đi đây.”
Nói xong, hắn quay người rời đi, không hề do dự.
Nguyệt Lưu Ly nhìn theo bóng lưng Phương Hạo, vẫy tay: “Phương sư huynh, hẹn gặp lại.”
Thật ra lúc đầu, nàng tưởng Phương Hạo có ý đồ với mình.
Nhưng sau khi tiếp xúc, nàng phát hiện Phương Hạo không hề có hành động hay lời nói quá phận nào. Thậm chí còn không quá để ý đến nàng.
Hoàn toàn là vì không thể thấy người khác ức hiếp kẻ yếu, hắn là một người cực kỳ chính nghĩa!
Nàng xuất thân mồ côi, đã quen nhìn thấu nhân tâm hiểm ác.
Sự quan tâm âm thầm của Phương Hạo đã chạm đến điểm yếu ớt sâu thẳm nhất trong lòng nàng.
Thế giới này vẫn còn người tốt.
【 Độ hảo cảm: 78 điểm. 】
Trong bóng tối, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Người đó ẩn mình trong màn đêm, bám theo sau hai người để tìm ra vị trí động phủ của Phương Hạo rồi quay lại báo cáo với Vương Bưu.
Không ngờ, Phương Hạo đã sớm phát hiện ra kẻ bám đuôi.
Chỉ là hắn không để ý đến để tránh làm Nguyệt Lưu Ly sợ.
Bây giờ đã đưa người về thì đương nhiên phải xử lý cái đuôi này.
Đêm khuya, ánh trăng sáng tỏ.
Con đường lớn vắng tanh, bốn bề yên tĩnh.
Phương Hạo đột nhiên dừng lại, quay đầu, đi thẳng về phía bóng tối bên đường.
Một tay tóm lấy kẻ bám đuôi.
Tên kia sững sờ, hắn bị phát hiện lúc nào vậy?
Hắn giả vờ ngây ngô: “Sư huynh, làm gì vậy, ta có đắc tội gì với huynh sao?”
Phương Hạo không thèm hỏi han, giáng cho hắn hai cái tát, đánh hắn bất tỉnh.
Xem kịch bản trực tiếp hơn và chân thực hơn là tra hỏi.
【 Tên: Vương Tiểu Nhị. 】
【 Thân phận: Tạp dịch, tay sai của Vương Bưu. 】
【 Sau khi bị kí chủ đánh, Vương Bưu ghi hận trong lòng nên phái người theo dõi để tìm ra vị trí động phủ của kí chủ, rồi gọi người đến xử lý ngươi. 】
Giống như hắn nghĩ, đúng là do tên khốn Vương Bưu làm.
“Ta tưởng ngươi không đến gây sự với ta nữa, chuyện này coi như xong, ai ngờ ngươi còn muốn tìm người đến xử lý ta.”
“Xem ra, ngươi thực sự muốn chết.”
Phương Hạo lại tát thêm hai cái, đánh thức Vương Tiểu Nhị đang hôn mê.
Vương Tiểu Nhị choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Cơn đau dữ dội trên mặt, khóe miệng chảy máu tươi.
“Sư huynh, ý huynh là sao?”
“Đưa ta đến chỗ Vương Bưu!”
Vương Tiểu Nhị còn định giả ngu: “Huynh nói gì, ta không hiểu.”
Phương Hạo có cách tra hỏi rất đơn giản, hắn nắm lấy một bàn tay của Vương Tiểu Nhị, bẻ từng ngón tay một.
Rắc rắc rắc~~
Cứ thế, tất cả đều gãy.
Vương Tiểu Nhị hét lên thảm thiết, còn to hơn cả tiếng heo bị chọc tiết.
“Bây giờ ngươi đã hiểu ta hỏi gì chưa?”
“Hiểu rồi… hiểu rồi, ta đưa huynh đi ngay.”
Phương Hạo đá hắn một cái: “Chậm chạp, ngươi không muốn tay còn lại nữa à?”
Vương Tiểu Nhị không dám cãi lời, lăn lộn đưa hắn đến căn nhà trúc của Vương Bưu.
“Chính là chỗ này.”
“Cũng biết điều đấy, cút đi, còn dám xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ bẻ gãy chân ngươi.”
Vương Tiểu Nhị nào dám nói gì, trong mắt chỉ còn lại sự sợ hãi, lồm cồm bỏ chạy.
---
Trong căn nhà trúc.
Vương Bưu đang uống rượu nên hơi chếnh choáng.
Trong lòng còn ôm một cô nương làng chơi gọi đến.
Tay hắn không yên phận, sờ soạng khắp người cô ta.
Cô nương làng chơi trang điểm lòe loẹt, mùi nước hoa nồng nặc, rên rỉ khiến Vương Bưu sục sôi dục vọng.
Đúng lúc hai người chuẩn bị hành sự thì Phương Hạo đạp cửa xông vào.
Rầm!
Hứng thú của Vương Bưu bị cắt ngang, hắn tức giận quát: “Ai đó, muốn chết… sao?”
Khi nhìn thấy Phương Hạo, giọng hắn nhỏ dần, nhỏ đến mức không nghe thấy.
Phương Hạo không thèm nói chuyện với hắn, lao vào đánh hắn một trận.
“Ngươi còn dám tìm người gây sự với ta? Chán sống rồi à!”
Phương Hạo đạp mạnh vào ngực Vương Bưu. Vết thương cũ chưa lành, lại bị đạp mạnh, chỉ một cước đã khiến hắn hộc máu.
Vương Bưu muốn cầu xin tha mạng.
Phương Hạo tát cho hắn lệch cả miệng, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Mỗi cái tát giáng xuống, đều có răng lẫn máu văng ra.
“Tha… tha mạng…”
“Đại ca… ta… ta sai rồi…”
Vì chỉ là đệ tử ngoại môn, nếu tùy tiện đánh chết tạp dịch sẽ bị phạt nên Phương Hạo không ra tay quá nặng, chỉ đánh cho Vương Bưu nửa sống nửa chết.
“Có giỏi thì đi mách chỗ dựa của ngươi, ta đánh ngươi một lần rồi lại một lần, xem xương cốt ngươi cứng đến đâu, chịu được mấy trận.”
Phương Hạo đạp gãy chân hắn, máu thịt bê bết.
Vương Bưu máu me đầy người, phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.
Nhưng hắn không dám phản kháng, nhìn Phương Hạo với ánh mắt sợ hãi tột độ. Chưa bao giờ thấy trong mắt hắn có sự trong trẻo như vậy.
Mách với Triệu Thông Thạch? Hắn không dám nghĩ đến.
Triệu Thông Thạch sẽ không vì hắn mà liều mạng với Phương Hạo, nếu không giết được Phương Hạo thì hắn sẽ lại bị đánh.
Báo cáo lên Chấp Pháp Đường của tông môn? Hắn càng không dám.
Tông môn sẽ không vì một tạp dịch mà trừng phạt nặng một đệ tử ngoại môn.
Cùng lắm chỉ là khiển trách, giam cầm vài ngày.
Sau khi ra ngoài, chắc chắn hắn sẽ lại bị đánh.
Càng nghĩ hắn càng không còn ý định trả thù.
Đúng lúc này, Phương Hạo nhìn thấy độ hảo cảm của tên này với mình tăng từ -80 điểm lên 0.
Quả nhiên, vẫn là cơ học cổ điển có tác dụng nhất…