Cầm Hệ Thống Xem Xét Kịch Bản Nhân Sinh, Ta Đi Cướp Đoạt Cơ Duyên

Chương 1. Tu luyện so với tưởng tượng thì khó hơn nhiều

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nam Minh Hỏa Vực, Quy Nguyên Kiếm Tông.

Rạng đông, phía đông le lói ánh bạc, ranh giới mờ ảo giữa âm dương dần hiện rõ.

Trên Tạp Dịch phong, trong một căn phòng trúc đơn sơ có một thiếu niên dung mạo thanh tú chậm rãi tỉnh dậy sau buổi tu luyện.

Ánh mắt hắn bình tĩnh, nhưng khi cảm nhận được tu vi dậm chân tại chỗ, lại không khỏi thở dài.

“Có lẽ ta nên từ bỏ ảo tưởng viển vông, trở về làm một người bình thường, cưới vợ sinh con.”

Phương Hạo là người xuyên việt từ Lam Tinh, đến thế giới này đã được 18 năm.

Đây là một thế giới huyền huyễn võ đạo.

Nơi thần linh thống trị cương vực vạn dặm, trường sinh bất tử.

Nơi thánh địa sừng sững trên đỉnh thế giới, muôn đời hưng thịnh.

Nơi cường giả Nhân tộc một quyền khai sơn, dời núi lấp biển.

Nơi Hổ Vương Man Hoang gầm thét rung chuyển núi rừng, khiến tinh thần hoảng loạn.

Nơi Giao Long Thâm Hải lật sóng đảo biển, ngao du Thái Hư.

Khi vừa sinh ra ở thế giới này, Phương Hạo tràn đầy khát vọng.

“Sống lại một đời, ta nhất định phải xông pha trên thế giới võ đạo cường giả khắp nơi này, tạo nên một mảnh trời riêng!”

“Không cần thành tổ thành tiên, ít nhất cũng phải trích tinh lãm nguyệt, quyền nát sơn hà, vang danh thiên hạ.”

Năm tuổi, hắn bắt đầu tiếp xúc với võ đạo tu hành.

Dù nỗ lực tu luyện suốt nửa năm, hắn cũng chỉ miễn cưỡng bước vào Thối Thể nhất trọng, căn cốt có phần kém cỏi.

Điều này khác xa so với tưởng tượng của hắn về việc mười ngày đột phá một tiểu cảnh giới, nửa năm đột phá một đại cảnh giới.

Nhưng điều đó không làm hắn nản chí.

Hắn tin rằng nỗ lực có thể thay đổi tất cả, đại khí muộn thành công không phải là hiếm.

Nếu không có chút ý chí này, còn nói gì đến tu hành.

Phương gia của hắn là một tiểu gia tộc ở thế giới phàm tục.

Cha mẹ đều là người thường, buôn bán vải vóc, gia cảnh cũng tạm đủ ăn đủ mặc.

Thấy hắn say mê võ đạo, cha mẹ đều rất ủng hộ, dành dụm tiền bạc mua đan dược tu luyện cho hắn.

Nhờ sự giúp đỡ của cha mẹ, mười tuổi hắn đã tu luyện tới Thối Thể tam trọng, một quyền có thể đánh ra 1800 cân cự lực.

Cảm thấy mình đã có chút thực lực, Phương Hạo bái biệt cha mẹ, một mình đến Quy Nguyên Kiếm Tông cách đó ngàn dặm để tham gia nhập môn khảo hạch.

Trước khi đi, trước sự lo lắng của cha mẹ, hắn đầy tự tin nói: “Cha, mẹ, con nhất định sẽ tạo nên một mảnh trời của riêng mình.”

Mẫu thân hắn không nói gì thêm, chỉ dặn hắn đừng quá liều lĩnh, nếu không được thì cứ về nhà, nhà sẽ mãi mãi là bến đỗ của hắn.

Phụ thân hắn ít nói, chỉ dặn một câu: “Trên đường cẩn thận.”

Đến kỳ sát hạch nhập môn Quy Nguyên Kiếm Tông, Phương Hạo đã không thể vượt qua, đó là lần đầu tiên hắn nếm trải thất bại.

Người của Quy Nguyên Kiếm Tông nói với hắn, tuy không vào được ngoại môn nhưng Tạp Dịch phong vẫn còn chỗ trống.

Nếu hắn không ngại, họ có thể sắp xếp cho hắn công việc tạp dịch.

Phương Hạo không do dự, đồng ý ngay.

Cứ bắt đầu từ tạp dịch, rồi từng bước leo lên.

Cũng từ lúc đó, hắn hạ thấp mục tiêu của mình.

Dù không thể trích tinh lãm nguyệt, ít nhất cũng phải học được ngự không phi hành, tiêu dao giữa trời đất.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tám năm trôi qua.

Hắn mới chỉ tu luyện đến Thối Thể cảnh bát trọng.

Những tạp dịch đệ tử cùng thời với hắn, hoặc là nhận ra hiện thực rời khỏi tông môn, hoặc là tu vi đột phá, tiến vào ngoại môn.

Làm tạp dịch ở Quy Nguyên Kiếm Tông tám năm như hắn, quả thật hiếm thấy!

Trong tám năm này, hắn chỉ về nhà hai lần, mỗi lần đều không quá nửa tháng lại quay về tông môn.

Mỗi lần về nhà, hắn đều thấy nếp nhăn nơi khóe mắt mẹ thêm sâu, tóc bạc trên đầu cha thêm nhiều.

Thời gian không buông tha một ai.

Nghĩ lại, hắn tiếp xúc võ đạo từ năm tuổi.

Mười ba năm trôi qua, mới chỉ tu luyện đến Thối Thể bát trọng, thiên phú quả thật tầm thường.

Điều này hoàn toàn đánh tan ảo tưởng của hắn.

Biết bao đêm hắn tự vấn bản thân.

Có lẽ mình không có số mệnh đó thì nên về nhà làm người thường, cưới vợ sinh con, chăm sóc cha mẹ.

“Thôi, đừng nghĩ nữa.”

“Nếu đến hai mươi tuổi vẫn chưa vào được Thông Mạch cảnh, ta sẽ rời khỏi tông môn, về nhà làm người thường.”

Quy Nguyên Kiếm Tông không chủ động sa thải tạp dịch.

Bởi tạp dịch làm việc nặng nhọc, chỉ cần chịu khó là được.

Đa số tạp dịch rời khỏi tông môn đều là do tự nhận thức rõ hiện thực nên chủ động rời đi.

Bước ra khỏi căn nhà trúc nhỏ, Phương Hạo vác cuốc, xẻng cùng các nông cụ khác, đi tới dược điền bắt đầu công việc hôm nay.

Công việc của hắn là chăm sóc dược điền, nhổ cỏ, bắt sâu, xới đất, tưới nước cho linh dược.

Một mình phụ trách mười mẫu đất.

Quản sự của Quy Nguyên Kiếm Tông cũng khá nhân tính, sau khi phân công nhiệm vụ sẽ không yêu cầu thêm điều gì.

Chỉ cần hoàn thành công việc được giao, thời gian còn lại có thể tự do sắp xếp, tông môn không can thiệp.

Vì vậy, khi làm việc hắn rất chăm chỉ.

Để có thể nhanh chóng hoàn thành công việc, dành thêm thời gian tu luyện võ đạo.

Chương sau