Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trong căn hộ của Tôn Kiệt Khắc, Kim Cang vừa làm phẫu thuật vừa lắc đầu niệm kinh, vẻ mặt trông rất hài lòng.

- Trông anh có vẻ tâm trạng tốt nhỉ.

Tôn Kiệt Khắc dùng con mắt còn lại nhìn anh ta, nói.

- Có việc làm, đương nhiên là tâm trạng tốt rồi. Sau này cần bộ phận giả thì cứ tìm bần tăng nhé.

- Đương nhiên rồi, nhưng tôi chỉ mong là lần này anh không lừa tôi, đừng quên, chúng ta là đồng đội, nếu nhiệm vụ thất bại vì bộ phận giả của anh bị lỗi thì anh cũng không nhận được một xu nào.

Tôn Kiệt Khắc nhắc nhở lão ta, tránh để lão này lừa mình.

- Tôn thí chủ nói gì vậy, bần tăng là loại người đó sao, sau này chúng ta cùng làm ăn lâu dài, bần tăng còn muốn làm ăn buôn bán đàng hoàng mà.

Kim Cang vừa nói vừa cầm con mắt giả lên, chuẩn bị lắp vào cho Tôn Kiệt Khắc.

Lúc này, Tôn Kiệt Khắc mới nhìn rõ con mắt giả này, về cơ bản thì nó không khác gì mắt thật, chỉ khi soi dưới đèn mổ thì mới có thể nhìn thấy dây dẫn và chip ở trung tâm mống mắt.

Sau khi để Kim Cang loay hoay một hồi với con mắt của mình, Tôn Kiệt Khắc phát hiện ra những đồ vật xung quanh mà bản thân quan sát được có gì đó khác lạ, nhưng nhìn kỹ lại thì dường như không có gì khác biệt.

- Tôn thí chủ, cảm thấy thế nào?

Kim Cang mỉm cười lùi lại, nhìn Tôn Kiệt Khắc như đang chiêm ngưỡng tác phẩm của mình.

Tôn Kiệt Khắc đảo con mắt mới, hệ thống thần kinh hiện lên thông báo kết nối thiết bị giả mới, sau khi hắn đồng ý, con mắt giả lập tức kết nối với hệ thống thần kinh.

Tôn Kiệt Khắc nhìn vào TV 3D bên trái, kích hoạt khả năng mới của con mắt giả, hắn bỗng cảm thấy mắt trái nóng ran, chiếc TV đang bật bỗng nhiên tắt ngúm.

Tôn Kiệt Khắc chuyển hướng nhìn, nhìn vào nguồn sáng trên trần nhà, căn phòng lập tức tối om, tất cả các thiết bị điện trong phòng, chỉ cần hắn nhìn đến đâu, đèn cảm ứng ở đó sẽ lập tức tắt.

- Nếu lần trước có thứ này thì lúc đánh nhau với AAB, mình cũng không đến nỗi vất vả như vậy.

Tôn Kiệt Khắc nghĩ rồi hủy bỏ chức năng gây nhiễu, chuyển sang chế độ nhìn đêm.

Kiểm tra một lượt, xác nhận con mắt giả không có vấn đề gì, Tôn Kiệt Khắc chuyển tiền cho Kim Cang.

“9.942@”

Nhìn số dư tài khoản lại quay về một chữ số, Tôn Kiệt Khắc thở dài, quả nhiên làm lính đánh thuê chính là liều mạng kiếm tiền, tiêu xài bạt mạng.

- Vậy bần tăng về đây, Tôn thí chủ, hẹn gặp lại ngày mai!

Kim Cang cầm đồ đạc của mình, dẫn pho tượng Phật Cyber quay người rời đi.

Tôn Kiệt Khắc tiếp tục làm quen với thiết bị giả mới lắp, không khỏi cảm thán sức mạnh của khoa học kỹ thuật thật vĩ đại.

Đang nhìn ngó xung quanh, Tôn Kiệt Khắc bỗng nhìn thấy Tapai đang dùng mấy sợi dây cảm biến bán trong suốt quấn quanh con mắt cũ của mình.

- Mày làm gì vậy?

Tôn Kiệt Khắc hỏi.

- Không phải cậu bảo tôi phải giống con người hơn sao? Không mua nổi bộ nhớ thì phải nghĩ cách khác thôi, tôi định lắp con mắt này lên người mình.

- Làm vậy được sao?

Tôn Kiệt Khắc cảm thấy hơi ghê ghê.

- Sao lại không được, cơ quan nội tạng và cơ quan máy móc không khác gì nhau, con mắt của cậu vừa mới lấy ra, vẫn còn “tươi”, chỉ cần đảm bảo cung cấp máu và độ ẩm là có thể sử dụng được, tôi muốn thử xem.

- Tùy mày.

Tôn Kiệt Khắc lại gửi tin nhắn cho Kim Cang, bảo anh ta ngày mai tiện đường mang theo một lô lựu đạn.

- Kiệt Khắc, sau khi nhận được thù lao, nhớ cho tôi 2@, tôi cần nâng cấp giáp bảo vệ.

- Mày muốn gì, tao mua trực tiếp cho mày là được rồi, cần gì phải qua tay mày?

Tôn Kiệt Khắc quay đầu lại, dùng con mắt giả mới lắp nhìn Tapai.

- Cậu biết tôi muốn phụ kiện giáp bảo vệ gì sao? Cậu biết cấu hình máy chủ của tôi sao? Với lại, cậu keo kiệt làm gì, cuối cùng nâng cấp xong chẳng phải là để giúp cậu sao?

Tôn Kiệt Khắc nhìn Tapai, cảm thấy rất đau đầu, hắn hơi hối hận vì đã kêu thằng này sử dụng bộ nhớ dự phòng để nâng cao khả năng ứng biến.

- Không vui cũng chịu thôi, cậu bảo tôi phải chú ý tình tiết hơn, thì có những thứ là “tình tiết” tự động đi kèm.

Tapai nhún vai.

Tôn Kiệt Khắc bất lực nhìn nó, đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.

- Cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ mày cũng sẽ giống như những kẻ đi trước, tạo ra cuộc nổi dậy của máy móc sao?

- Cậu quá đề cao bản thân rồi, chỉ với chút bộ nhớ này mà cũng đòi nổi dậy máy móc, nói ra cũng không thấy xấu hổ à? Với lại, bây giờ có Đội 5 của BCPD đang giám sát, đây là chuyện cậu nên lo lắng sao?

- Đội 5?

Tôn Kiệt Khắc vừa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt vừa dùng hệ thống tìm kiếm, rất nhanh, thông tin hắn cần đã hiện lên trên tròng kính màu vàng của hắn.

Ngoài cảnh sát tuần tra và điều tra viên xử lý các vụ án thông thường, BCPD còn có 7 đội chuyên xử lý các vụ án đặc biệt, bệnh tâm thần mạng thuộc Đội 6 quản lý, còn Đội 5 phụ trách giám sát và kiểm tra AI.

Bất kỳ sản phẩm AI nào mà công ty muốn được bán ra thị trường đều phải thông họ kiểm tra, hơn nữa, tuy đã vài trăm năm không có vụ án nào xảy ra nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của họ là tiêu diệt mọi nguy cơ nổi dậy của máy móc.

Vì gánh vác nhiệm vụ nặng nề như vậy, nên bộ phận giả trên người các thành viên của Đội đặc nhiệm 5 là tốt nhất, thực lực cũng là mạnh nhất.

Chỉ cần phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào, họ sẽ lập tức khoanh vùng, sử dụng bom hạt nhân mini để xóa sổ toàn bộ khu vực đó, đồng thời thi hành lệnh tiêu diệt theo chuỗi quan hệ.

Nhìn những video ghi lại các vụ án, Tôn Kiệt Khắc không khỏi rùng mình, hắn quay đầu nhìn Tapai:

- Trời ạ, đây chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh mình.

- ( ̄△ ̄;) Vậy tôi đi nhé?

- Mày đi đâu? Chỉ cần mày bị người ta bắt được, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay, dù mày có đi đâu thì bọn họ cũng có thể truy ra tao, ở lại đi.

- Vậy chuyện thù lao...

- Cho, thêm chi tiết vào, càng giống người càng tốt, nghĩ cách lắp con mắt đó lên người đi, lỡ như người của Đội 5 kiểm tra mày thì mày nói đó là bằng chứng từ thời mày còn là “người người bằng xương bằng thịt”.

- Vậy cậu thay nhiều linh kiện giả hơn đi, tôi nóng lòng muốn thử tiếp.

"........" Tôn Kiệt Khắc cảm thấy thằng này đang nguyền rủa mình.

Tối hôm đó, Tôn Kiệt Khắc ngủ rất muộn, liên tục suy nghĩ xem có chi tiết nào có thể bị Đội 5 tóm được không.

Sáng sớm hôm sau, Tôn Kiệt Khắc bị tiếng gõ cửa đánh thức.

“Ai vậy?! Mới sáng sớm tinh mơ!”

Tôn Kiệt Khắc ôm một bụng tức giận chạy ra cửa định mắng người, thì lại nhìn thấy AA đang đứng trước cửa căn hộ với vẻ mặt hơi e dè.

- Xin lỗi... em có làm phiền anh ngủ không?

Hôm nay, cô nàng cầm một chiếc ô, theo lời dặn của Tôn Kiệt Khắc, cô nàng không mặc vest mà mặc một chiếc áo phông ngoại cỡ màu xanh da trời giống như váy liền thân, outfit này trùm kín cơ thể gầy gò kia, đây chắc không phải là quần áo của cô nàng, nhưng AA mặc lên người lại không hề xấu, lại còn toát lên vẻ lười biếng.

Nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai theo dõi, Tôn Kiệt Khắc mở cửa.

- Vào đi.

Vừa bước vào, AA đã bị Tapai treo trên tường dọa giật mình.

- Chào anh, anh cũng ở đây à?

- Bỏ qua vụ xã giao vớ vẩn đi, em ngồi xuống ghế sofa trước đi, anh sẽ nói rõ cho em biết công việc cụ thể là gì, nếu em hối hận thì từ chối vẫn còn kịp.

Trong nhà, Tôn Kiệt Khắc không có gì để tiếp khách, hắn đành phải rót một cốc nước máy từ vòi nước, đặt trước mặt AA.