Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Giằng co khoảng 10 giây, Lý Hồng Mai mở miệng.

“Là cái công ty game Thiên gì gì đó mà lần trước con nói à? Có thể kiếm tiền thật sao? Không phải lừa đảo chứ?”

Giang Niên nheo mắt lại, mình chưa bao giờ nhắc đến công ty game mà.

“Có thể kiếm tiền.”

“Đã lớp 12 rồi còn chơi game, nhất định phải tịch thu điện thoại của con!” Lý Hồng Mai tháo tạp dề, nhìn Giang Niên với vẻ giận dữ: “Sau này không được chơi nữa, tiền thì để dành đi, đừng tiêu lung tung.”

“Vâng được rồi!” Giang Niên cũng không lo, dù sao hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống cũng không cần điện thoại.

Nói xong, Lý Hồng Mai chợt mềm mỏng: “Đồ ăn rất phong phú, con trai hiểu chuyện rồi.”

Giang Niên nghe vậy thì cũng thở phào một hơi, lại bắt đầu cười đùa tỉ tửng.

“Lão Giang khi nào về?”

“Sắp rồi, hừ, lại còn tự mãn nữa, mau gọi Thiển Thiên qua ăn cơm.” Lý Hồng Mai nghiêm mặt, con trai bà từ nhỏ đã nghịch ngợm bướng bỉnh, cho chút ánh sáng liền vênh mặt.

“Chú Từ thì sao?” Giang Niên hỏi.

Lý Hồng Mai mở tủ lạnh lấy dưa hấu: “Đi công tác từ sáng rồi.”

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Từ Thiển Thiển kéo cửa chống trộm ra một nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xuất hiện.

“Chuyện gì?”

“Ăn cơm, này, sao mặt cậu đỏ thế?” Giang Niên phát hiện ra, mặt dày mày dặn muốn chen vào: “Chiều nay cậu làm gì ở nhà?”

“Biến đi!” Từ Thiển Thiển giữ chặt cửa.

Giang Niên liền túm lấy tay nàng, lập tức cảm thấy cơ thể Từ Thiển Thiển cứng đờ, sau đó một tiếng kêu khóc truyền vào trong Giang gia.

“Dì ơi, Giang Niên sờ con!”

“Cmn?”

Tiếng mắng của Lý Hồng Mai truyền ra từ phòng bếp: “Giang Niên, lại ngứa da rồi đúng không! Đừng bắt nạt Thiển Thiển!”

“Con không có… Cậu đừng nói lung tung.” Hắn giật mình, dưới sự hoảng hốt đã chen vào nhà Từ Thiển Thiển, thấy nàng còn muốn kêu lên, liền vội vàng che miệng của nàng.

“Ô ô ô…!!”

Hai người đứng rất gần, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ lông tơ rất nhỏ trên mặt thiếu nữ.

Một đôi mặt to trong veo như nước nhìn vào hắn, trong mắt viết đầy bối rối.

Mùa hè rất khô nóng, hắn có thể ngửi được mùi thơm từ cần cổ của Từ Thiển Thiển, không khỏi thấy hơi lúng túng.

“Đừng kêu.”

“Ô ô…”

“Không kêu thì tôi sẽ thả cậu ra, đồng ý thì gật đầu.”

Từ Thiển Thiển ô ô ô, sau đó gật đầu.

Giang Niên vừa buông tay thì liền bị cắn một cái, chỗ cánh tay hiện lên dấu răng rõ ràng. 

Hắn đau đến mức hít một hơi khí lạnh, lại không dám kêu lên.

“Từ Thiển Thiển, cậu là chó à?”

“Hừ, đáng đời.” Từ Thiển Thiển quay đầu qua chỗ khác.

Có lẽ là vì vừa đánh nhau, trên mặt nàng xuất hiện một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

Lúc này Giang Niên mới phát hiện cách ăn mặc của Từ Thiển Thiển có hơi là lạ, liền quan sát một phen, lập tức sững sờ.

“Váy JK? Mới mua?”

Bảo sao nàng không chịu mở cửa, thì ra là đang thử quần áo.

Nhưng cũng không phải thay quần áo mà, chiếc váy JK này cũng không lộ, cũng không ngắn, có gì mà phải giấu?

Từ Thiển Thiển thì không nghĩ vậy, nàng hơi xấu hổ.

“Liên quan gì đến cậu!’

“Không có gì, rất đẹp!” Giang Niên xoa xoa cánh tay, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Lát nữa qua ăn cơm, có món gà hấp lá sen mà cậu thích nhất.”

Rầm, cửa đóng lại.

Từ Thiển Thiển đứng trong phòng khách, hít thở sâu vài hơi rồi mới trở về phòng thay quần áo.

Bảy rưỡi.

Giang Duy Chính về đến nhà, nhìn thấy một bàn đồ ăn thì không khỏi sững sờ.

“Hôm nay là ngày gì?”

“Không phải ngày gì, là con ông làm đấy!” Lý Hồng Mai lườm ông một cái, thúc giục ông đi rửa tay ăn cơm, thuận tiện gọi hai đứa trẻ đang xem tivi trên sa lon vào ăn cơm luôn.

“Ăn cơm đi, đừng xem nữa.”

Chỉ chốc lát, bốn người ngồi trên bàn ăn, Lý Hồng Mai kể lại chuyện của Giang Niên.

Lão Giang và Từ Thiển Thiển đều sửng sốt nhìn về phía Giang Niên.

“Vậy mà cũng có thể kiếm tiền?” Lão Giang hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Giang Niên mặt không đỏ tim không đập nhanh.

“Thật hay giả?” Từ Thiển Thiển nhìn vào mắt hắn, nàng từ nhỏ đã không thiếu tiền, ăn mặc đều cao hơn Giang Niên một bậc.

“Lớp 12 rồi mà cậu còn chơi game, cẩn thận thi trượt đấy.”

Lúc nhỏ hai người rất thân, nàng còn thường xuyên cho Giang Niên đồ ăn vặt.

Sau này quan hệ tệ đi, cộng thêm hai người đều lớn rồi, cũng không thích đồ ăn vặt nữa.

Nghe vậy, Lý Hồng Mai cũng xụ mặt dạy dỗ Giang Niên hai câu, lại nhắc đến chuyện tịch thu điện thoại của hắn.

Lão Giang gắp miếng gà hấp lá sen, ăn xong thì sắc mặt phức tạp.

“Tiểu Niên, là ông nội dạy con?”

“Vâng, ngon không?”

“Haiz, không ngon bằng ông nội con làm.” Giang Duy Chính thở dài một hơi, để đũa xuống nói: “Lúc cha nhỏ, ông nội con làm món này cứ phải gọi là tuyệt…”

Nói xong, Giang Duy Chính dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Quên đi, mau ăn cơm đi.”

Giang Niên cũng không thèm để ý, tự mình làm cơm nên cũng không thèm ăn lắm, chỉ là có vẻ như Từ Thiển Thiển rất thích, lần đầu ăn hai bát cơm.

Đinh!

“Nhiệm vụ: Làm một bữa tối thịnh soạn cho cha mẹ, ban thưởng: 800 NDT (đã hoàn thành).”

Cùng lúc đó, điện thoại chợt rung lên.

Dù Giang Niên biết là tin chuyển khoản, nhưng vẫn không nhịn được mà cầm điện thoại lên xem.

Mua đồ ăn mất gần 400, lúc này lại được 800.

Hiện giờ số dư là 1350,64 NDT.