Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn tập gym thôi.” Giang Niên thản nhiên.

Tống Tế Vân lập tức nghẹn họng, mặt đầy nghi ngờ.

“Vậy vì sao cậu lại mua khóa học của mẹ tôi, lại mua hẳn 90 buổi?”

“Bởi vì tôi thích.”

“Quả nhiên, đi chết đi!” Tống Tế Vân lập tức sụp đổ, chỉ hận không thể xông lên cắn chết hắn: “Giang Niên, rốt cuộc làm thế nào cậu mới có thể tha…”

“Vậy thì phải xem thái độ của cậu rồi.”

“Có ý gì?”

“Vai tôi hơi mỏi, học tập vất vả gian khổ quá.” Giang Niên đứng ở đầu hành lang, làm bộ vươn vai, vừa nhìn phản ứng của Tống Tế Vân.

Sao nàng có thể không hiểu, cắn răng nói: “Được, tôi giúp cậu bóp vai.”

Nói xong, Tống Tế Vân mặt đầy không tình nguyện đi ra sau hắn, nhón chân lên, bắt đầu bóp vai cho hắn. Phát hiện lực tay không đủ, dứt khoát chuyển sang đấm vai.

“Này, sao cậu không cười?”

Tống Tế Vân cười lạnh.

“Không đáng yêu chút nào, nếu cậu không thích thì…”

Tống Tế Vân cố nặn ra nụ cười của thiếu nữ xinh đẹp.

Giang Niên đi, trước khi đi còn vứt lại một câu.

“Nghỉ quốc khánh, cậu rảnh thì giúp tôi chép bài tập tiếng Anh đi, tôi không muốn làm.”

Tống Tế Vân: “. . .”

Nghỉ trưa kết thúc, Giang Niên trả hai cái ruột bút cho Tống Tế Vân. Nhưng nhìn thấy nào cũng thấy đại tiểu thư hơi là lạ, ánh mắt nhìn về phía mình có vẻ hơi… u oán????

Cái quỷ gì?

Buổi chiều, Trương Nịnh Chi vẫn luôn vùi đầu làm bài tập, dáng vẻ như một con đà điểu. Không dám ngẩng đầu lên, chung quanh có người nói chuyện, nàng cũng chỉ lắng tai nghe.

Giang Niên suồng sã đã quen, học tập bình thường, năng lực xã giao lại max điểm. Một buổi chiều đã cười cười nói nói với đám bạn học chung quanh.

“Đệt! Cậu thật sự học thuộc hết 3000 từ đơn?”

“Ừm!”

“Cậu đúng là đáng chết, đau quá, đau quá!” Ngồi cùng bàn tên Lý Hoa, tướng mạo bình thường, da ngăm đen, rất giỏi Anh, làm người khá ngốc.

Giang Niên đang trò chuyện vui vẻ, đang định nghiêng người nói gì đó, chợt phát hiện ánh mắt ủy khuất của đại tiểu thư ở phía trên.

“???”

Hình như mình không đắc tội nàng mà, rốt cuộc là sai lầm ở đâu?

Buổi chiều, có lẽ và vô tình hoặc cố ý, Giang Niên lại gặp phải cô nàng Chu Hải Phi ở quán cơm. Chu Hải Phi dường như cũng có ấn tượng với Giang Niên, ánh mắt dừng lại một giây trên mặt hắn, sau đó cúi đầu rời đi.

Nhoáng cái hai ngày đã trôi qua, ngày cuối cùng của tháng 9, cũng là ngày cuối trước kỳ nghỉ quốc khánh.

10 giờ, vợ chồng Giang gia ngồi xem phim trên salon, Lý Hồng Mai xem phim truyền hình, lão Giang ngồi chơi điện thoại, hiếm khi thấy Giang gia yên tĩnh thoải mái như vậy.

Cạch một tiếng, Giang Niên tắm xong đi ra. Vừa đi vừa lau tóc mái tóc ướt nhẹp, nước tung tóe như mưa.

Lý Hồng Mai nhìn thấy cảnh này liền giận, tên nhóc láo toét này, ba ngày không đánh là lại muốn nhảy lên nóc nhà!

“Khoan đã!” Giang Niên vô thức nhảy ra xa, tránh xa bà mẹ đang bốc hỏa, cắt đứt hành vi thi triển pháp thuật của mẹ: “Đồng chí Lý Hồng Mai, bây giờ mẹ không thể đánh con.”

Lý Hồng Mai cười lạnh: “Cho con ba giây để giải thích.”

Lão Giang thấy hứng thú liền quay đầu lại, để điện thoại qua một bên, đứng dậy đi qua, chuẩn bị xem trò hay ở khoảng cách gần.

“Con xong đời rồi, cách ăn đòn không xa.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy lão Giang lảo đảo một cái, nhất thời đứng vững, bỗng nghiêng về phía trước. Chỉ nghe bộp một tiếng, ấm nước trên bàn trà rơi xuống đất.

Choang! Vỡ tan tành!

Thấy thế, Giang Niên mừng rỡ như điên, hắn lập tức xuất chiêu Đại Hoang Tù Thiên Chỉ.

“Giờ thì xa rồi.”

Quả nhiên trong bảy bước tất có thuốc giải, mình tìm đường chết, nhiều nhất cũng chỉ ăn mắng vài câu, lão Giang cần gì lấy mạng ra cứu.

Haiz, tiền thuốc lá tháng sau xong rồi.

Lý Hồng Mai quay đầu nhìn lão Giang đang sửng sốt, lão Giang mặt mày lúng túng, tằng hắng một tiếng, kích hoạt tuyệt chiêu, điềm nhiên như không có chuyện gì mà gắp lửa bỏ tay người.

“Đúng rồi, Tiểu Niên, thành tích thi tháng này của con thế nào?”

Quả nhiên, lực chú ý của mẹ đã bị chuyển đi, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Giang Niên.

“Mấy ngày nay mẹ và cha con đều bận, suýt nữa quên mất chuyện này, tháng này con thi được bao nhiêu điểm? Nếu thụt lùi quá nhiều thì đừng trách mẹ không cho con chơi game.”

“Mẹ tự xem đi.”

Giang Niên móc điện thoại, mở album ảnh, tìm ảnh chụp phiếu điểm của lớp. Không hề hoang mang mà đưa cho Lý Hồng Mai, ra hiệu bà xem vị trí thứ nhất.

“573? Cao như vậy?” Lý Hồng Mai kêu lên.

“Cái gì?” Lão Giang cũng không đoái hoài đến ấm trà vỡ tan trên đất, vội vàng đến gần: “Đúng là hạng nhất, có phải photoshop không?”

“Photoshop cái gì, con đã được đổi sang lớp Olympics rồi.” Giang Niên lấy lại điện thoại: “Lần sau đi họp phụ huynh, nhớ đừng đi nhầm lớp.”

Xong chuyện phủi áo rời đi, ẩn giấu công và danh.

“Này, mau gửi ảnh cho mẹ!” Lý Hồng Mai bỗng nhiên phản ứng lại, đi đến gõ cửa phòng con trai: “Tiểu Niên, nghe thấy chưa!”

“Vâng!”

Tinh tinh, ảnh chụp vừa gửi qua, Lý Hồng Mai lập tức share vào trong nhóm đồng nghiệp.

“Nhãi con này!” Lý Hồng Mai lẩm bẩm một tiếng, chợt trở mặt nhanh như lật sách, vui vẻ cầm điện thoại nói: “Cho đám người trong văn phòng nhìn xem.”

Đơn vị ở huyện thành nhỏ, cả đám đều là các dì và bác gái. Cả ngày đi làm thì nói chuyện nhà, tan làm về nhà cũng tán nhảm không ngừng.

Lãnh đạo cũng không dám thò đầu ra, thò đầu ra liền xong đời, không ai dám đắc tội với các dì các bác gái này.