Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nữ tiếp tân quay đầu phát hiện, cũng không có động tác gì, mà cất cao giọng: “Không có thẻ không thể vào.”
Giang Niên vốn vừa bị ngã, mục đích đến phòng tập cũng là tặng tiền, hắn làm thẻ và mua khóa học chỉ là làm nhiệm vụ, khẳng định sẽ không đi tập.
Nghe giọng điệu này thì lại thấy khó chịu.
“Tôi đang vào làm thẻ đây còn gì?”
Nghe vậy, thiếu phụ xinh đẹp mặc quần yoga màu hồng chợt đứng dậy, Giang Niên nhìn nàng một cái, người sau chỉ liếc mắt nhìn hắn, rồi lạnh nhạt rời đi.
Mẹ nó, phòng tập rác rưởi gì đây!
Giang Niên quay đầu định đi, thanh tâm quả dục như vậy, cmn mở phòng tập làm gì, mở chùa miếu đi.
Nhưng hắn lấy điện thoại ra, cúi đầu xem thì đã gần 9 giờ.
Bình thường cái giờ này, dù có phòng tập thì cũng đóng cửa rồi.
Mẹ nó, hắn không muốn lãng phí thời gian cúp học để chạy đến đây lần nữa, nếu lại uổng công thì đúng là phát điên.
“Xin… xin chào, xin hỏi…” Một giọng nói yếu ớt vang lên: “Soái ca, cậu muốn làm thẻ à?”
Giang Niên quay đầu, lại thấy khu nghỉ ngơi ngẫu nhiên đổi mới một nữ huấn luyện viên khác, ăn mặc một bộ đồ yoga màu xám khá bảo thủ, dáng người cân đối, không bằng cô nàng mặc quần yoga hồng vừa rồi.
Chậc, thiếu phụ ngu xuẩn, mặc như vậy có thể câu học viên à.
Huyện thành nhỏ, người tập gym cũng không nhiều, có lẽ trong nội thành sẽ có nhiều người hơn.
Tại huyện thành nhỏ, trừ phi là không có nhu cầu, thì bình thường đều có chút mờ ám, ăn mặc khá khiêu gợi.
Có điều, quyết định là cô rồi!
“Đúng.” Giọng nói Giang Niên trầm ổn: “Tôi không có nhiều thời gian, có thể đi vào rồi nói không?”
“Có thể là có thể… Chỉ là. . .” Nữ huấn luyện viên dáng vẻ như gái nhà lành này lên tiếng, biểu cảm hơi khó khăn: “Soái ca, cậu qua đây tôi nói cho cậu.”
Lúc này, nữ tiếp tân lại cất cao giọng nói: “Không có thể không được vào!”
“Thẻ cái beep, ông đây vào để làm thẻ!” Giang Niên chịu không nổi, quay đầu nói: “Có phải không hiểu tiếng người không, mẹ nó, ngu xuẩn!”
“Này này, học sinh sao lại mắng chửi người!” Nữ tiếp tân cũng không chịu nổi, đứng lên nói.
“Mắng cô thì sao, tôi còn gọi điện thoại cho chủ của cô kìa!” Giang Niên hùng hùng hổ hổ, thiếu niên dù sao cũng nóng tính: “Có tiền không kiếm, thẻ thẻ cái beep!”
“Có muốn kiểm tra tài khoản không, mẹ nó chứ! Đến đây, cho cô kiểm tra xem cha cô có tiền hay không, có đủ tiền làm thẻ ở phòng tập rắc rưởi này hay không!”
“Cậu… Cậu tên gì!”
“Cha cô tên Triệu Phi Bằng, sao, muốn gọi người đúng không!” Giang Niên đổi giọng dùng tiếng địa phương: “Cậu tôi làm cảnh sát đấy, cmn có giỏi thì gọi người thử xem?”
Giang Niên cũng không dọa người, mẹ hắn làm ở cơ quan, cậu hắn làm ở cục công an, mặc dù không biết chức vụ cụ thể, nghe nói liên quan đến mấy việc càn quét tội phạm.
Cha Lạc Trì cũng ở cục công an, cùng hệ thống với cậu của Giang Niên, cho nên quan hệ của hai người không tệ lắm.
Nhưng bình thường Giang Niên cũng không muốn nhắc đến tầng quan hệ này, cậu bình thường không thích cười nói, Giang Niên và cậu cũng không quá thân.
Nếu thật sự phải gọi cậu tới đây, vậy thì quá mất mặt.
Sau khi Giang Niên đổi giọng địa phương, tiểu tiên nữ tiếp tân đã trung thực.
“Quy định là không có thẻ thì không được vào, chẳng lẽ cậu không có lỗi?” Nàng nói nhỏ.
Tiểu tiên nữ chính là như vậy, mắt chó coi thường người khác, sau đó đều là lỗi của người khác. Ủy khuất thì tìm bạn trai tóc vàng đến ra oai, biết không trêu vào được vì phát động tỷ lệ phần trăm đẩy trách nhiệm.
“Mẹ nó…” Giang Niên giận quá mức.
Mẹ, đi ra tặng tiền kết quả lại gặp kẻ ngu xuẩn.
Khu nghỉ ngơi, thiếu phụ nhà lành kia đã đi ra, trên người có thêm một chiếc túi nhỏ, đặt thẻ và văn kiện trên quầy tiếp tân, giọng nói rất hay: “Văn Văn, thủ tục từ chức của tôi ở đây.”
Nữ tiếp tân kia không lên tiếng, mặt đen xì ngồi tại chỗ, vẻ mặt như mẹ chết vậy.
Giang Niên thấy thế còn định mắng, hai tay hợp lại, muốn dùng ‘thổ độn’.
“Soái ca.” Thiếu phụ kia kéo Giang Niên, trên mặt nở nụ cười hiền hòa: “Thật xin lỗi, có thể ra ngoài với tôi một lát không? Tôi… Cậu muốn làm thẻ đúng không?”
Hắn vốn muốn tránh đi, nhưng nghe thấy làm thẻ thì lập tức dừng lại.
“Cô từ chức rồi cơ mà?”
Thiếu phụ nhà lành lúng túng, tới gần Giang Niên, nói nhỏ: “Tôi chuyển sang một phòng tập khác.”
A, hóa ra là vậy.
Ngoài cửa phòng tập, thiếu phụ một mặt áy náy.
“Xin lỗi nha soái ca, Văn Văn hôm nay tâm trạng không tốt lắm. Cậu đừng so đo với cô ấy, tôi thay cô ấy xin lỗi cậu, cậu thấy sao?’
“Cô từ chức rồi mà, giúp cô ta nói xin lỗi cái gì?” Giang Niên liếc mắt nói.
“Thật xin lỗi.”
“Ngoại trừ xin lỗi ra, có thể nói gì khác không?”
“Tiểu soái ca, xin lỗi.”
Giang Niên vỗ trán: “Cô… Quên đi, thích xin lỗi thì cứ xin lỗi đi.”
Nghe vậy, Triệu Thu Tuyết hơi lúng túng, vốn còn muốn xin lỗi để đối phương hết giận. Cuối cùng lại hỏi tiểu soái ca này có muốn làm thẻ không, mình đã đổi phòng tập khác rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như không quá thực tế.
Cũng đúng, đổi lại là mình bị đối xử như vậy, chỉ sợ cũng sẽ giận. Thiếu niên lại rất quan tâm đến thể diện, mình vẫn không nên đề cập đến việc làm thẻ, miễn cho cậu ấy không vui.
Chỉ tiếc là, mình chuyển phòng tập khác vốn là một chuyện ám muội, nếu một tháng không có công trạng gì, chỉ sợ công việc này cũng không được lâu dài.
Lúc Triệu Thu Tuyết đang âm thầm buồn bã, Giang Niên lại hơi mất kiên nhẫn.
“Không phải nói muốn làm thẻ sao?”