Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lưu Phi Bằng đang cầm cốc bia lên uống, nghe vậy chỉ cười không nói, khóe miệng nhếch lên không chỉ là chế giễu Giang Niên, cũng là đang chế giễu đám nam sinh còn lại ở đây.

Một đám chó nghèo hèn ngu xuẩn, tưởng chửi bới Giang Niên là sẽ được nữ thần ưu ái sao?

Lưu Phi Bằng hiểu rất rõ, cha Lạc Trì là lãnh đạo cục công an huyện, mặc dù tên này bình thường trông khá gay, nhưng vẫn có máu nóng.

Điều này làm cho Lưu Phi Bằng coi trọng Lạc Trì hơn chút, ít nhất cũng không phải đám liếm chó não tàn này, có tư cách cạnh tranh với mình.

Huống hồ Lưu Phi Bằng cũng hiểu, Chu Ngọc Đình rất thông minh, sẽ không vì chuyện này mà xa lánh Lạc Trì, người ta coi trọng là bối cảnh, trong huyện thành nhỏ thì quan trọng nhất là bối cảnh và thực lực.

Chỉ có người thành thục ổn trọng lại có thực lực như mình mới có thể hưởng thục chiếc bánh ga tô này.

“Khụ khụ.” Lưu Phi Bằng mỉm cười, mở miệng phá vỡ bầu không khí lúng túng này: “Ngọc Đình, lần này thi cử thế nào, có hi vọng chuyển lớp không?”

Một câu, khiến bầu không khí trên bàn trở về bình thường.

Chu Ngọc Đình hơi nhíu mày: “Thi cũng tạm được, chỉ là không biết có cơ hội hay không.”

“Không có gì.” Lưu Phi Bằng cười ha ha, ra vẻ như một đại ca chín chắn: “Để tôi hỏi thử xem, cuộc thi này khó hơn mọi lần, có lẽ 530 điểm là có thể đổi lớp.”

“Thật sao?” Chu Ngọc Đình mắt sáng rực lên: “Tôi đoán mình được khoảng 510 điểm, nếu may mắn thì có thể lên đến 530 điểm.”

“Ừm, dù thiếu vài điểm cũng không sao.” Lưu Phi Bằng cười cười, ra vẻ lơ đãng nói: “Cha tôi rất thân với chủ nhiệm khối 12. Hôm nay ông ấy đã nói như vậy, nên nếu không được, tôi có thể nói vài câu giúp cậu.”

“Được, vậy cảm ơn trước nha.” Chu Ngọc Đình mặt đầy ngoan ngoãn.

Tài nguyên của lớp Olympics và lớp bình thường là hoàn toàn khác biệt, cũng không phải giáo viên thiên vị, mà là cơ sở của hai bên không cùng một cấp bậc.

Chu Ngọc Đình luôn đứng top 5 trong lớp, đầu tuần chủ nhiệm lớp còn tìm nàng nói chuyện, bảo nàng cố gắng làm bài, tranh thủ cơ hội đổi sang lớp Olympics.

Nếu có thể đổi sang lớp đó, đồng thời đứng vững gót chân ở đó, cơ bản đều có thể đỗ đại học không tệ, còn có hi vọng vào mấy trường tốt, nàng vẫn luôn thi vào Lộ Đại ở thành phố ven biển.

Dưới ánh đèn, Giang Niên mở chiếc hộp màu trắng, sắc mặt ngưng trọng, lấy ra rượu thuốc chấn thương.

Mở nắp ra, một mùi thuốc nồng đậm phả vào mặt.

Hắn quay người, lắc đầu nói: “Đang yên đang lành sao lại trật chân chứ? Từ Thiển Thiển, cậu phát xuân khi lên cầu thang à?”

Phòng khách Từ gia, Từ Thiển Thiển ngồi trên salon, nghe vậy liền nghiến răng nghiến lợi!

“Cậu mới phát xuân! Còn không phải vì… Vì có chuột!”

“Chuột đáng yêu như vậy, cậu còn sợ nó?” Giang Niên hung hăng thở dài, đi đến trước mặt nàng, nhìn từ trên cao xuống: “Chậc chậc…”

Từ Thiển Thiển bị tiếng chậc này làm cho tức giận, cầm gối ôm ném qua.

“Cút đi! Để tôi tự bôi!”

“Không được, lão Từ không có nhà, tôi phải bôi thuốc cho cậu.” Giang Niên nhe răng cười: “Với lại có cơ hội tốt như vậy, sao tôi có thể bỏ qua được. Yên tâm, tôi sẽ… Nhẹ nhàng!!”

Sắc mặt Từ Thiển Thiển lập tức trắng bệch, không có nữ sinh nào không sợ đau.

“Cậu để đó, để tôi tự làm.”

“Bị trật thì phải xử lý ngay, bằng không sẽ tụ máu.” Giang Niên kéo ghế qua ngồi, nhướng mày nói: “Đưa chân thối đây.”

“Chân cậu mới thối! Không tin cậu ngửi đi!” Từ Thiển Thiển không tình nguyện, đưa bàn chân nhỏ trắng như tuyết qua.

Đại khái là vì nữ sinh thường xuyên rửa chân, nên toàn bộ bàn chân không có da chết, trái lại còn đỏ đỏ hồng hồng, ngón chân trắng trẻo hơi cơ lại.

Bởi vì ngồi trên ghế salon, Từ Thiển Thiển nắm chặt góc áo ngủ, gò núi căng phồng trở nên vô cùng nổi bật, trông hết sức mê người.

Giang Niên chỉ liếc qua liền không nhìn nữa, thầm nghĩ to như vậy từ bao giờ.

Hắn đổ ít thuốc ra lòng bàn tay, chăm chú dán vào chỗ mắt cá chân sưng lên của Từ Thiển Thiển, dùng chút sức rồi bắt đầu xoa xoa.

“Hít!” Từ Thiển Thiển hít một hơi khí lạnh: “Nhẹ thôi.”

“Ha, ai bảo câu lên cầu thang mà không nhìn đường.” Giang Niên cúi đầu tập trung xoa bóp chân trần, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh dưới da thịt trắng nõn.

Trong lòng hắn xuất hiện một ý nghĩ chưa từng có, nếu như đi tất chân màu trắng thì…

Không nên không nên, đây là Từ Thiển Thiển.

Giang Niên không khỏi lắc đầu, vứt cái ý nghĩ hoang đường kia đi, cũng không phải thanh mai là không thể, chỉ là không ngờ Từ Thiển Thiển vậy mà cũng có mùi vị thiếu nữ.

“Chuyện này cũng có thể trách tôi sao? Đã nói là…có chuột rồi.” Nàng chép miệng, ánh mắt dời xuống.

Trong không khí tràn đầy mùi rượu thuốc, thiếu niên đang xoa chân nó nàng có sống lưng thẳng tắp như cây bạch dương, vai ngang, tóc đen dầy.

Trong lòng nàng xuất hiện một ý nghĩ chưa từng có, hay là lần sau đi xem Giang Niên chơi bóng rổ?

Không nên không nên, mình nghĩ cái gì vậy, đây là Giang Niên nha!

Ghét nhất Giang Niên!