Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chuyện này thuần túy là nữ nhân kia lấy việc công làm việc tư, công báo tư thù, cố tình làm mình ghê tởm.
Nhưng vì ngoài đời thực Chu đại gia nhảy lầu chết, hắn mới ở bên ngoài chậm trễ thời gian, bỏ lỡ canh giờ.
Nói một cách khác, lúc rời khỏi game, nhân vật trong game sẽ luôn ở trong trạng thái hôn mê, kiểu gọi thế nào cũng không tỉnh.
Thân thể đứng dậy, Phương Vũ lập tức dừng động tác.
Bởi vì hắn phát hiện ra tầm nhìn trước mắt không hề có bất kỳ thay đổi nào – lúc này hắn mới nhớ ra trong game, đầu của mình vẫn còn tách rời khỏi cơ thể.
Thảo nào ngục tốt vừa liếc mắt đã nhận ra mình.
Thảo nào lão Ngô cứ nhìn chằm chằm mình.
Một người ngủ, thân thể không đầu nằm đó, đầu thì ôm vào trong ngực, kiểu ngủ quái dị thế này, đổi lại là hắn cũng tò mò mà nhìn thêm vài lần.
Oan uổng rồi.
Cú đấm này đúng là oan uổng mà.
Phương Vũ khom lưng dùng hai tay ôm lấy đầu, đặt ở bên hông, cười gượng với lão Ngô, tỏ ý xin lỗi.
Ai ngờ nụ cười này của hắn lại suýt chút nữa dọa lão Ngô sợ mất mật.
Thử tưởng tượng một người không đầu, ôm cái đầu nhe răng cười âm u, đặt trong bối cảnh phòng giam tăm tối này, đây rõ ràng là phim ma mà!
Mặt lão Ngô thoáng cái trắng bệch, lùi lại hai bước, co rúm vào góc tường, run lẩy bẩy.
"Lão ấy sao vậy?"
Phương Vũ hoang mang nhìn về phía ngục tốt nói.
Ngục tốt lắc đầu.
"Đừng quan tâm lão, chúng ta đi."
Đừng nói là lão Ngô, cho dù là ngục tốt, nhìn thấy một kỵ sĩ không đầu như vậy thì cũng đủ dọa người rồi.
Làm ngục tốt nhiều năm như vậy, người có hình tượng khủng bố thế này, hắn cũng là lần đầu tiên gặp. Thậm chí lúc đi trên đường, hắn còn len lén liếc mắt mấy lần vào vết thương trên cổ Phương Vũ, hình như đã đóng vảy, nhưng vẫn có thể thấy cục thịt co rụt lại rồi hé ra, phập phồng như đang hô hấp.
Cái đệt! Quái lạ thật!
Cởi bỏ tù phục, kiểm tra thân thể xong, thay lại quần áo vốn có, Phương Vũ đứng ở bên ngoài nhà lao.
Bên ngoài sắc trời đã tối, hắn ngẩng đầu nhìn trời, bóng đêm trông không tệ.
Đẹp hơn nhiều so với bầu trời đêm bị ô nhiễm môi trường trong hiện thực, có thể thấy được những đốm sáng li ti.
Điều này không khỏi khiến Phương Vũ không nhịn được muốn học cổ nhân ngâm một khúc thơ, bày tỏ cảm xúc.
Nhưng hít sâu một hơi, tích súc một hồi lâu, hắn mới phun ra ba chữ.
"Trăng tròn quá!"
Nhìn thấy ánh mắt của ngục tốt như đang nhìn kẻ bị bệnh thần kinh, Phương Vũ xấu hổ ôm đầu bước đi.
Mất mặt quá! Xấu hổ vô cùng!
Nề hà bản thân không có văn hóa! Chỉ biết được mấy từ đó thôi! Nặn không ra câu thơ nào cả.
Đúng là sách đến lúc dùng mới hận ít, Phương Vũ hận không thể tự tát mình một cái, đúng là hoang mạc văn hóa rồi.
Nhưng đi chưa được mấy bước, phía trước đã có người hô.
"Điêu Đức Nhất? Là Điêu Đức Nhất sao?"
Phương Vũ sửng sốt, giơ cái đầu nhìn về phía trước.
Ở góc tối phía trước, có người đang mang một hàng thanh máu.
[Nhạc Quảng: 75/75.]
Nhạc Quảng chạy chậm tới, dưới ánh đèn cầy, diện mạo của hắn hiện ra.
"Còn nhớ rõ ta không? Ta là Nhạc Quảng, Phó Thủ Tả của Lễ Thiên Huyền đại nhân."
Đương nhiên nhớ!
Là người bắn tên rất chuẩn kia mà!
Phương Vũ vội vàng tiến lại gần.
"Thì ra là Nhạc ca, trước đó đa tạ ngươi đã giúp đỡ chứng minh thân phận cho ta. Còn có Lễ đại nhân nữa, không có ngài ấy giúp chứng minh, ta cũng không ra khỏi được nhà giam này."
Điều này đúng là thật, không có ai chứng minh, với hình tượng thi thể không đầu này của hắn, e là đã bị người ta xử tử tại chỗ ngay trên đường rồi.
Nhạc Quảng cười một tiếng.
"Khách khí rồi, nếu không có một kiếm chém yêu ma kia của ngươi, tất cả chúng ta đã sớm chết ở đó rồi. Đúng rồi, ngươi đi cùng ta một chuyến, Lễ đại nhân tỉnh rồi, ta mang ngươi đi gặp ngài ấy."
Phương Vũ đương nhiên không có ý kiến.
Nói thật, đêm nay hắn ở đâu còn chưa nghĩ ra nữa.
Vừa vào trò chơi đã là trận huyết chiến ở sòng bạc, xong việc đến nhà ở đâu cũng không biết.
Còn có đại ca, Nhị tỷ gì gì đó, cảm giác bối cảnh gia đình của nhân vật này cũng khá phiền phức.
Cái Ngu Địa Phủ này cũng khá lớn, đi theo Nhạc Quảng vòng tới vòng lui, cuối cùng mới tới một khu vực đâu đâu cũng là tứ hợp viện.
Vừa nhìn đã biết là nhà công vụ, chuyên dành cho người trong nha môn ở.
Tới tiểu viện của một nhà tứ hợp viện, hai người mới dừng lại.
Trên đường tán gẫu, Phương Vũ mới biết được, Nhạc Quảng đã chờ ở cửa một hai canh giờ mới đợi được hắn ra.
Việc này khiến Phương Vũ thấy hơi ngượng ngùng, cũng hiểu thêm một chút về tính cách của Nhạc Quảng.
Thật thà, vững vàng, không sợ mệt không sợ khổ.
Trong lúc đó, Phương Vũ còn đưa ra ý muốn học cung thuật với hắn, nhưng bị hắn cười cho qua.
Phương Vũ đương nhiên không nhắc lại nữa.