Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ngụy Tùng Niên ngẩn người, nói:
"Sư đệ là linh nông, hẳn biết linh quả thụ phải trồng ở linh điền nhập phẩm mới có thể kết trái."
Lão Hoàng ưỡn ngực, cười híp mắt nói:
"Hắc hắc, Ngụy sư huynh, Tiểu An ca đã có một khối linh điền nhất giai rồi."
Hắn vênh váo tự đắc, cứ như Quý An có linh điền nhất giai là công lao của hắn vậy.
"Ồ, thì ra là thế."
Ngụy Tùng Niên thản nhiên gật đầu, khen:
"Không ngờ lão Hoàng keo kiệt như ngươi cũng hào phóng được một lần, ta còn tưởng ngươi chỉ nói đùa lúc say thôi chứ."
Lão Hoàng gà mờ này cuối cùng cũng biết cho người ta chút lợi lộc, xem ra sống ngần này tuổi mới khôn ra.
Bích Ngọc mễ một năm hai vụ, chịu mất đi chút ít linh thạch này để kết giao với một tu sĩ có tiền đồ là rất đáng, đợi lão Hoàng rời tông môn rồi mới giao linh điền nhất giai cho Quý An thì còn thành ý gì nữa.
Mặt lão Hoàng đỏ bừng, lần uống rượu đó lão đúng là có ý định tặng linh điền.
Nhưng ngẫm lại, mỗi vụ Bích Ngọc mễ mang lại cho lão bảy tám viên linh thạch, mất đi số linh thạch này chẳng khác nào cắt da cắt thịt lão cả.
Đây là cho, không phải cho mượn linh thạch, là không lấy lại được nha.
Đợi đến khi rời khỏi tông môn, hắn khó mà có được cơ hội tốt như vậy nữa, hắn muốn tích cóp thêm chút vốn liếng cho cháu trai.
Thấy mặt lão Hoàng từ đen thui chuyển sang đỏ như mông khỉ, Ngụy Tùng Niên sao còn không biết mình lỡ lời.
"Sư huynh đoán sai rồi, là do đệ bồi dưỡng mảnh đất trong tiểu viện thành linh điền nhất giai hạ phẩm, chắc là nhờ có nền tảng tốt do vị sư huynh ở trước đó để lại."
Quý An không chút biến sắc tiếp lời, hắn không hề để bụng việc lão Hoàng không chuyển nhượng linh điền cho mình.
Dù sao khối linh điền kia là do người khác tốn công sức bồi dưỡng thành, cho hắn thì hắn cảm kích, không cho cũng là quyền tự do của người ta.
Chỉ là nếu lão Hoàng tặng hắn đủ nhiều, sau này hắn sẽ báo đáp lại càng hậu hĩnh.
Dù dạo gần đây thu nhập của hắn đã cao hơn, nhưng hắn vẫn rất thiếu linh thạch, có mỗi một bộ Nhiếp Linh Trận, mà lại mỗi tháng chỉ có thể dùng pháp trận này hơn ba mươi tiếng, còn lâu mới đủ.
"Là bản lĩnh của sư đệ, không liên quan gì đến người ở trước đâu."
Ngụy Tùng Niên nói vậy, lẽ nào hắn ta không biết, phần lớn linh nông đều xem tiểu viện của mình như vườn rau, hoặc nuôi vài con thỏ để cải thiện bữa ăn.
Sắc mặt lão Hoàng bớt đỏ hơn, ông ta ho khan một tiếng che giấu sự lúng túng:
"Hậu Thổ Quyết của Tiểu An ca mấy tháng trước cũng đã đạt tới cảnh giới viên mãn, cho nên mới có thể nhanh chóng bồi dưỡng ra linh điền cấp một như vậy."
"Ta sớm đã biết, thiên phú trồng trọt của sư đệ không giống với người khác."
Ngụy Tùng Niên cảm thán một câu, rồi lại hỏi:
"Sư đệ có yêu cầu gì về chủng loại cây ăn quả không?"
"Ta không kén chọn, cứ linh đào, linh hạnh, linh táo thông thường là được. Ta nghe sư huynh nói qua có một loại ngộ đạo trà, có loại cây giống đó thì càng tốt. À, nếu có cây non Dưỡng Hồn Mộc thì càng tốt."
Thế này mà còn không kén chọn? Trong tam tông ở Tây Châu, chỉ có Lạc Phong Cốc có một cây ngộ đạo trà cấp hai, cây bảo thụ này là một nguồn tài nguyên lớn của Lạc Phong Cốc, tuyệt đối không có chuyện hạt giống hay cây non lọt ra ngoài.
Dưỡng Hồn Mộc lại yêu cầu môi trường sinh trưởng vô cùng khắt khe, linh điền cấp một căn bản không nuôi nổi.
Ngụy Tùng Niên nhăn răng, cười nói:
"Cây giống ngộ đạo trà thì sư đệ cũng đừng mơ nữa, cây linh trà bình thường thì còn có thể nghĩ cách. Cây giống ăn quả không ai bán, nhưng hạt giống linh đào, linh hạnh thì không khó kiếm, cần mười linh thạch là mua được. Linh quả thụ khác với cây ăn quả bình thường, phải chăm bón nhiều năm mới kết trái, cụ thể thế nào ta cũng không rõ, phải hỏi người am hiểu thôi."
Hắn tính toán ngày, rồi nói:
"Tối nay ta dẫn sư đệ đến một nơi, xem có thu hoạch gì không. Sư đệ cũng đã đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, cũng nên giao lưu với đồng môn nhiều hơn."
Quý An chắp tay: "Đa tạ sư huynh."
Thấy Hoàng Phi Hổ đã mua linh tửu về, Ngụy Tùng Niên cười nói thêm:
"Lão Hoàng, thằng bé Phi Hổ này thoạt trông cũng lanh lợi, lại có ông giúp đỡ, sau này tiên đồ chắc chắn thuận lợi hơn nhiều."
"Ha ha, Phi Hổ nhất định sẽ giỏi hơn ta, sau này còn phải nhờ hai vị chiếu cố nhiều."
Lão Hoàng mở nắp vò linh tửu, hương thơm ngát lan tỏa.
Lương Khâu dọn linh ngư đã chế biến xong lên, thêm chút hoa quả tươi theo mùa và thịt khô thông thường, mấy người bắt đầu ăn uống no say.
Hoàng hôn buông xuống, hai người cưỡi lên phù điểu, chậm rãi bay lượn trên không trung.
Ngụy Tùng Niên vỗ vỗ vào lưng phù điểu dưới mông, bực dọc nói:
"Haizz, ta càng ngày càng chịu không nổi tốc độ của phù điểu rồi. Đợi sau này ta tiến giai Trúc Cơ, nhất định phải mua một con ngự thú biết bay mới được."
Quý An nghe vậy chỉ cười, giá mua một con ngự thú biết bay lượn bình thường không quá đắt, nhưng chi phí thuần dưỡng linh thú lại không hề nhỏ.
Nếu không dùng đến thường xuyên, mà linh thạch lại không dư dả, tốt nhất là không nên mua linh thú cỡ lớn.
"Lần này, nơi chúng ta đến là khu giao dịch tự do do tông môn mở ra, những nơi giao dịch như vậy xung quan đây cũng có vài chỗ, cứ ba tháng lại tổ chức một lần. Sau này có cơ hội ta sẽ dẫn sư đệ đi tham quan hết một lượt. Ở những nơi này đều có tu sĩ Trúc Cơ của tông môn trấn giữ, có thể giúp giám định tính thật giả của vật phẩm, nhưng phải tốn chút linh thạch."
Quý An cười nói:
"Làm phiền sư huynh rồi. Sư huynh, huynh còn linh đan nào thích hợp cho đệ tử Luyện Khí hậu kỳ dùng không? Có thể cho đệ nợ một ít được không, đợi đến khi thu hoạch linh mễ sẽ trả lại huynh."
Từ khi trả hết nợ, đã hơn một năm hắn không nợ ai đồng nào, giờ là lúc tiếp tục vay mượn để tu hành rồi.
"Ha ha, sư đệ hỏi đúng lúc lắm, ta vừa từ Thanh Vân Tiên Thành về mấy hôm trước, trong tay còn hai bình Tham Nguyên Đan. Nhưng ta không thể cho sư đệ nhiều, chỉ cho được năm viên thôi, còn phải giữ lại đổi lấy đồ dùng nữa."
"Năm viên cũng tốt lắm rồi, không biết Tham Nguyên Đan giá bao nhiêu?"
Ngụy Tùng Niên giơ một ngón tay:
"Tham Nguyên Đan chính phẩm của Lạc Phong Cốc, hai linh thạch một viên. Đan dược cho Luyện Khí hậu kỳ cần linh dược mấy chục năm tuổi làm chủ dược, xưa nay cung không đủ cầu. Ta cũng phải nhờ vào mối quan hệ của gia tộc mới mua được một ít Tham Nguyên Đan từ Thanh Vân Tiên Thành đấy."
Đắt nha, Bích Ngọc Đan có ba mươi linh tinh một viên mà thôi!
Quý An tự giễu:
"Ta cứ tưởng mình sống cũng ổn lắm, ai ngờ vẫn là nghèo rớt mồng tơi."
Ngụy Tùng Niên thở dài đầy đồng cảm:
"Đúng vậy, chúng ta đều là tu sĩ nghèo. Mỗi tháng, ta dùng nhiều nhất cũng chỉ đến năm viên Tham Nguyên Đan, còn phải tích góp linh thạch đổi điểm cống hiến, sau này còn xếp hàng đổi Trúc Cơ Đan từ tông môn nữa."
Khi hai người đến địa điểm giao dịch, trời đã nhá nhem tối.
Ngụy Tùng Niên lấy ra hai mươi linh tinh đưa cho vị đệ tử canh cửa, cười nói:
"Thôi sư huynh, hai người."
Người kia nhận lấy linh tinh, nhàn nhạt nói:
"Ngụy sư đệ dẫn người mới đến à, mời vào."
Cửa phòng mở ra, tiếng ồn ào náo nhiệt tràn vào tai Quý An, hoá ra đại điện này có trận pháp cách âm mới làm được như thế.
Hai người bước vào, Quý An đảo mắt nhìn quanh, phát hiện bên trong có khoảng năm sáu mươi người.
Đa phần đều có khí tức mạnh hơn hắn, hẳn là các sư huynh Luyện Khí tầng tám, tầng chín.
Một tu sĩ mặt tròn, hơi mập mạp tiến đến, cười hì hì nói:
"Lão Ngụy, vị sư đệ này lạ mặt quá nha. Sư đệ, làm quen chút đi, tại hạ Lâm An Thái."