Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chia tay Lưu Ngọc, Quý An trở về trúc lâu.

Hắn cầm lấy tượng gỗ, nghĩ ngợi xem khi nào thì tìm Lương Khâu xin chút nhựa(keo dán làm bằng) cá, thứ này dùng để dán đồ gỗ thì hiệu quả cực tốt.

Tượng gỗ làm bằng cành cây Ngân Diêp Tùng, ghép từ hai mảnh gỗ bằng nhựa gỗ thông thường.

Ngân Diệp Tùng là một loại gỗ khá phổ biến, Quý An từng thấy vài cây khi ngưng luyện Mộc Nguyên Châu.

Vô thức đưa tượng gỗ lên trước mắt xem xét, bất chợt như phát hiện được cái gì, hắn khẽ giật mình, bước nhanh ra khỏi trúc lâu, đặt tượng gỗ dưới ánh nắng.

Ánh sáng xuyên qua cái lỗ, Quý An phát hiện vị trí trung tâm tượng gỗ có màu sắc khác biệt rõ rệt so với những chỗ khác, tựa như một lớp kẹp được lấp đầy bởi thứ gì đó.

Trong này vậy mà còn giấu đồ vật!

Quý An mừng rỡ, chẳng lẽ là tàng bảo đồ gì đó?! Cũng có thể lắm a.

Tượng gỗ do phụ thân tự tay điêu khắc, có đồ thì chắc chắn là do phụ thân bỏ vào.

Vừa nghĩ đến đây, Quý An lập tức thi pháp, phóng thích Viêm Hỏa Chú.

Pháp thuật này có thể tạo ra một luồng nhiệt nhất định, vừa đủ để làm mềm lớp nhựa dùng để dán tượng gỗ lúc trước.

Vì nhiệt độ không cao, giấy cũng không cháy được, nên sẽ không làm cháy gỗ, cũng không làm hỏng đồ bên trong.

Liên tiếp thi pháp hai lần, Quý An nắm chặt tượng gỗ, dùng sức bẻ mạnh:

"Mở!"

"Rắc!" một tiếng, chỉ thấy tượng gỗ lập tức vỡ đôi, lộ ra một quyển da thú gấp ngay ngắn, chính giữa còn thủng một lỗ.

"Tiên sư nó, đừng có hỏng mất thông tin quan trọng!"

Quý An thầm cầu nguyện, thở ra một hơi, chậm rãi mở da thú.

Hắn hiểu vì sao phụ thân không dùng ngọc giản để ghi chép, ngọc giản có dao động linh lực rất nhỏ.

Tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể không nhận ra, nhưng tu sĩ Trúc Cơ thì chưa chắc.

Rất lâu sau, khi đã chắc chắn mọi nội dung trên da thú đều khắc sâu trong đầu, Quý An đem nó ra bếp đốt sạch.

Da thú ghi lại bí pháp bồi dưỡng Tầm Bảo Thử, chia làm hai loại: Tầm Linh Thử dùng để tìm kiếm linh dược, và Tầm Khoáng Thử dùng để tìm kiếm khoáng mạch.

Năm xưa, phụ thân hắn nuôi Tầm Linh Thử, vì dù sao một tán tu nuôi Tầm Khoáng Thử cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Dù một vài chữ đã bị pháp thuật xóa mờ, nhưng thông tin quan trọng vẫn còn, Quý An có thể nắm vững bí pháp.

Bí pháp này có tàn khuyết, nhiều nhất chỉ có thể bồi dưỡng Tầm Bảo Thử đến Trúc Cơ trung kỳ, nhưng với tán tu mà nói, nó chẳng khác nào trân bảo.

Có lẽ phụ thân có ý định gây dựng gia tộc, nếu dùng tốt những thứ này, đủ sức bồi dưỡng một tu sĩ Trúc Cơ, bí pháp có thể dùng làm gia tộc truyền thừa.

Nếu có được bí pháp này khi mới vào tông môn, có lẽ Quý An đã bán ngay cho Trương Viễn Sơn, nhưng giờ thì hắn không còn hấp tấp như vậy nữa.

Thứ nhất, hắn chưa chắc chắn giá trị của bí pháp, khó mà bán được giá hời. Thứ hai, hắn đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, hoàn toàn có thể dùng bí pháp này để làm ăn lâu dài.

Sau khi hủy đi da thú ghi chép bí pháp, Quý An ra ngoài chặt một cành Ngân Diệp Tùng to bằng cánh tay, ném ra ngoài hàng rào phơi, dù sao thì vẫn phải sửa lại tượng gỗ.

Linh mễ thu hoạch hết đợt này đến đợt khác, nửa năm trôi qua vội vã.

Trăng lạnh lẽo lặng lẽ chiếu nghiêng xuống trúc lâu.

Quý An ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, theo phương pháp trong công pháp, dẫn pháp lực không ngừng trùng kích bình cảnh.

Khi dùng hết hai bình đan dược lấy từ chỗ Ngụy Tùng Niên, hắn đã cảm thấy bản thân chạm đến bình cảnh.

Tuy tư chất bình thường, nhưng nhờ không tiếc dùng đan dược và linh mễ bồi dưỡng, hắn nhanh chóng đối mặt với vấn đề đột phá hơn phần lớn đệ tử bình thường cùng thời.

Vì có Lưu Ngọc chỉ điểm, hắn không vội đột phá, mà kiên trì dùng pháp lực của bản thân hết lần này đến lần khác trùng kích bích chướng kia.

Bốn tháng trôi qua, bình cảnh đã dần buông lỏng.

Không chỉ vậy, tiên mạch trong cơ thể lại mọc thêm hai nhánh nhỏ dài chừng một tấc, tư chất bản thân cũng được cải thiện đôi chút, xem như một niềm vui bất ngờ.

Pháp lực trong cơ thể hắn chậm rãi tiêu hao, cuối cùng không thể tích lũy đủ để trùng kích bình cảnh thêm một lần.

Quý An kết thúc tu luyện, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn, hắn có linh cảm, thời cơ đột phá chính là đêm nay!

Nghỉ ngơi một lát, ôn dưỡng tâm thần.

Hắn lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược màu xanh biếc.

Đây là Bích Ngọc Đan mà Ngụy Tùng Niên tặng, đan dược giúp tăng trưởng pháp lực cho đệ tử Luyện Khí trung kỳ.

Cho đệ tử luyện Khí tầng ba dùng thì quá lãng phí dược lực, nhưng dùng để luyện hóa pháp lực, trùng kích bình cảnh Luyện Khí trung kỳ thì không gì tốt hơn.

Quý An lại ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ngửa đầu nuốt đan dược, bắt đầu vận chuyển Thanh Nguyên Kinh.

Dược lực của Bích Ngọc Đan mạnh hơn Hoàng Nha Đan nhiều, theo công pháp vận chuyển, linh lực trong đan dược nhanh chóng được luyện hóa.

Do cơ thể có hạn, một lượng lớn linh lực lại thoát ra ngoài qua lỗ chân lông, thật đáng tiếc.

Pháp lực hội tụ thành sóng trào, lớp này chưa tan lớp khác đã ập tới, bình cảnh vốn đã trở nên lỏng lẻo làm sao có thể chống đỡ!

Chẳng bao lâu, theo một đợt pháp lực tràn vào, khí hải huyệt bỗng chốc phình to thêm vài phần.

Pháp lực dồn hết vào đan điền, rồi một luồng pháp lực khác hẳn Luyện Khí sơ kỳ tuôn ra, tràn vào tiên mạch.

Quý An lập tức nhận ra, theo dòng pháp lực mới đi vào, tiên mạch trở nên mạnh mẽ hơn vài phần.

Cùng lúc đó, ba nhánh chi mạch nhỏ dài chừng một tấc cũng được khai mở.

Thân thể lập tức nhẹ nhàng, tựa như trút bỏ lớp áo bông dày cộm khi xuân đến.

Lại như uống linh dược đại bổ, ngũ tạng lục phủ ấm áp dễ chịu.

Gân cốt khẽ rung, một dòng nhiệt từ xương cụt bốc lên, lan đến thắt lưng.

Luyện hóa dược lực còn sót lại trong đan dược, Quý An mở mắt.

Trong khoảnh khắc, căn phòng mờ tối hiện lên rõ ràng trong mắt hắn.

Nắm chặt đôi tay thêm phần lực, Quý An khẽ lẩm bẩm:

"Mất một năm, Luyện Khí tầng bốn. Dù cho kém xa đám thiên tài kia, nhưng không sao, ta có nhịp điệu của riêng mình."

Tâm thần hắn chìm vào khí hải, kết nối với Thạch Quy.

[Ngự Chủ: Quý An]

[Đạo Vận: 0]

[Linh Cơ: Khảm Linh 0.3, Khôn Linh 0.2, Tốn Linh 0.1]

[Pháp Thuật: Tiểu Vân Vũ Thuật (Đại thành 81%)

Hậu Thổ Quyết (Đại thành 50%)

Khô Vinh Quyết (Đại thành 15%)

Viêm Hỏa Chú (Tinh thông 38%)

Duệ Kim Quyết (Tiểu thành 21%)]

Nửa năm thanh tu, Tiểu Vân Vũ Thuật đã gần viên mãn, Quý An chắc chắn có thể nâng pháp thuật này lên viên mãn trước vụ thu hoạch linh mễ ba tháng sau.

Nghe nói, kỷ lục nhanh nhất về việc luyện một môn pháp thuật trồng trọt đến viên mãn trong tông môn là do một linh nông tên Dương Đắc Thảo tạo ra từ mấy trăm năm trước.

Người này gia nhập tông môn hai mươi sáu năm, đến năm bốn mươi hai tuổi thì luyện Hậu Thổ Quyết đến viên mãn.

Tiền bối này có thể xem là một truyền kỳ, luôn vừa vặn đạt tới Luyện Khí trung kỳ, vừa vặn đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, vừa vặn đạt tới Trúc Cơ.

Cuối cùng mất đi thiên mệnh, bất hạnh qua đời khi đột phá Triều Nguyên kỳ, đó cũng là cảnh giới cao nhất mà linh nông của tông môn đạt được.

Quý An đẩy cửa sổ, ngước nhìn vầng trăng sáng giữa trời, chậm rãi thở ra một hơi.

Đến thế giới này thấm thoắt đã một năm, những ký ức sâu sắc tưởng chừng khó quên, dần phai nhạt trong quá trình không ngừng nhớ lại.

Giờ đây, hắn đã thực sự hòa nhập vào thế giới này, tha hương biến thành cố hương.

Ngoài lầu nhỏ, gió mát thổi từng cơn, lá cây xào xạc.

Ánh trăng rọi xuống vườn rau trong sân, dưới những tán lá xanh biếc lấp ló vài quả dưa chuột xanh mướt như ngọc bích.