Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tây Lam Châu.
Tiểu Thương Sơn, Thanh Tùng đạo viện.
Có một lối nhỏ lát đá vừa đủ một người đi, từ chân núi uốn lượn lên, xen giữa rừng cây xanh um tùm là thấp thoáng những mái ngói xanh.
Giữa trưa, mặt trời gay gắt, ve sầu kêu râm ran, âm thanh khiến người ta dễ dàng mệt mỏi.
Trong gian nhà ngói nhỏ khuất sâu trong đạo viện, thiếu niên nằm vật vã gắng gượng chống tay ngồi dậy, tựa lưng vào tường thở dốc.
Hộc...
Hai tay ôm chặt lấy đầu, thiếu niên khẽ rên lên đầy đau đớn.
Hắn ta cảm giác như có một chiếc dùi sắt nung đỏ cắm thẳng vào đầu, không ngừng khuấy đảo, cơn đau thấu xương khiến hắn nghiến chặt răng, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm đẫm tóc mai.
Một đoạn ký ức xa lạ điên cuồng tràn vào tâm trí, thân thể hắn co giật dữ dội, mỗi lỗ chân lông đều như đang gào thét, oán than vì quá tải.
Vốn dĩ hắn là thanh niên sống ở xã hội hiện đại, ngày ngày vùi đầu giữa rừng bê tông cốt thép, là một nhân viên bảo hiểm mẫn cán. Thú vui lớn nhất sau giờ làm là vùi mình ở nhà, đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết, phim ảnh và game online.
Sở thích duy nhất không "trạch" là lên suối nhặt đá, nhưng động cơ cũng chẳng cao thượng gì, chỉ là mong tìm được kỳ thạch đổi chút tiền cải thiện cuộc sống.
Một đoạn ký ức khác lại cho thấy hắn vốn sống ở thế giới tu tiên, tổ tiên từng thành lập một gia tộc tu tiên. Sau này sa sút thành tán tu, đến nay chỉ còn hai cha con nương tựa nhau mà thôi.
Phụ thân hắn biết rõ sự khó khăn của tán tu, cho nên đã dốc hết sức muốn bồi dưỡng hắn thành một tu sĩ có thể gia nhập tông môn, mong có ngày trùng hưng gia tộc.
Đạo viện là cơ cấu trực thuộc Kim Linh Tông- một tông môn tu tiên, có nhiệm vụ cung cấp nhân tài mới cho tông môn.
Kỳ khảo hạch ba năm một lần sắp đến, hắn đang nỗ lực hết mình để trở thành một tu tiên giả thực thụ.
Quá khứ như vòng quay ngựa gỗ điên cuồng chạy qua , từng khung hình vụt qua trong đầu hắn, những ký ức khác biệt như hai giọt máu cùng nhóm chậm rãi hòa vào nhau.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên cảm thấy cơn đau dần tan biến, hắn đảo mắt nhìn quanh căn phòng, chậm rãi hiểu rõ tình cảnh hiện tại.
Hắn xuyên không rồi! Lúc đó hắn vốn đang ngủ mơ đẹp thì mơ hồ cảm thấy có ánh sáng lóe lên trong phòng, mở mắt ra đã thấy mình ở đây.
"Cộc, cộc, cộc"
Đúng lúc hắn đang miên man suy nghĩ, cánh cửa gỗ bị ai đó gõ mạnh, một giọng nói thô kệch vang lên:
"Quý An, chuyện của ngươi bại lộ rồi! Mau mở cửa."
Ký ức hỗn loạn của thiếu niên nhanh chóng phân tầng, ký ức tu tiên giới dần trở nên rõ ràng.
Chủ nhân thân thể này tên Quý An, mười bảy tuổi, năm nay là năm cuối hắn có thể ở lại Đạo viện, bởi vì các tông môn không thu luyện khí sĩ trên mười tám.
Về lý thuyết thì ai cũng tu tiên được, có người trời sinh đan điền tổ khiếu khai mở, tiên mạch hiển hiện, là hạt giống tốt để tu tiên, được các đại tông môn tranh giành, họ xuất phát ở đã đứng điểm kết thúc của người khác.
Đối với đa số người thì tổ khiếu đã đóng kín trước khi sinh, đồng thời tiên mạch cũng bị ẩn đi.
Những người này muốn bước vào con đường tu tiên, chỉ có thể luyện hành mạch pháp, vận chuyển khí huyết, mài giũa linh cơ, chờ khí cơ viên mãn thì dùng Khai Mạch Đan mở lại tiên mạch.
"Mau mở cửa, ta biết ngươi ở trong đó!"
Tiếng gõ cửa càng lúc càng mạnh, bụi trên khung cửa và vách tường rơi xuống, dường như sắp xông vào nếu hắn không mở cửa.
Quý An nhăn răng, lảo đảo đi mở cửa.
Trong tiếng "két" là cánh cửa dần mở ra, đập vào mắt hắn là một nam tử mặt còn non choẹt nhưng thân hình vạm vỡ, tay nắm thành nắm đấm to như cái nồi đất đang giơ lên.
Hắn xắn tay áo, để lộ ra phần bắp tay cuồn cuộn, cơ bắp rắn chắc, bộ đạo bào đen rộng thùng thình bị hắn mặc thành đồ bó lúc nào không hay.
Đôi mắt nam tử sáng rực có thần, làn da lộ ra ngoài ẩn hiện sắc ngọc ấm áp, đây là dấu hiệu của kẻ đã bước vào Luyện Khí kỳ.
Nhìn ra phía sau, còn có một thiếu niên áo gấm hoa phục, dáng người cao ngất, và một thiếu nữ váy lụa xanh thướt tha yêu kiều.
Thông tin về ba người hiện lên trong đầu Quý An, đây đều là chủ nợ của hắn, mà trước kia là của tiền thân.
Việc mua Khai Mạch Đan là một khoản tiền lớn đối với gia đình của Quý An, phụ thân tích góp nhiều năm cũng không đủ.
Ba tháng trước, phụ thân đến thăm hắn, nói nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, nhất định sẽ gom đủ linh thạch.
Khi đi, phụ thân giao hết gia sản cho hắn. Thấy ngày khảo hạch của tông môn đã gần, nhưng phụ thân vẫn bặt vô âm tín, Quý An hiểu rằng phụ thân chắc chắn đã gặp chuyện.
Sau nhiều lần suy nghĩ, tiền thân đã đưa ra một quyết định táo bạo.
Hắn nói dối rằng Tầm Linh Thử, yêu thú do phụ thân nuôi, đã mang thai, hứa bán con non cho ba người có gia cảnh tốt nhất trong đạo viện, vay được tổng cộng chín viên linh thạch.
Cộng với ba mươi sáu viên linh thạch mà phụ thân để lại, vừa đủ để mua một viên Khai Mạch Đan từ đạo viện.
Quý An cười khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng trấn định, chắp tay nói:
"Sở sư huynh, Trương sư huynh, Triệu sư tỷ, không biết các vị tìm ta có việc gì?"
Tuổi tác của những người này đều nhỏ hơn hắn, nhưng giới tu tiên không lấy tuổi tác làm trọng, mà lấy tu vi định bối phận.
Ba người đều đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ, đương nhiên hắn phải gọi một tiếng sư huynh sư tỷ.
"Còn giả bộ với bọn này!"
Sở Hà hạ nắm đấm xuống, tuy hắn trông vạm vỡ, thực ra mới chỉ mười lăm tuổi.
"Cha ngươi vào núi sâu hái thuốc, ba tháng chưa về, chắc hẳn đã không còn trên đời này nữa rồi, ta không tin ngươi không biết, trả linh thạch lại cho chúng ta!"
"Nếu không thì..."
Vừa nói, Sở Hà lại giơ nắm đấm to như cái nồi đất kia lên.
Trong lòng Quý An càng thêm chua xót, tiền thân đã sớm liệu được chuyện này không thể giấu giếm được.
Sau khi mượn được linh thạch, hắn lập tức đổi lấy một viên Khai Mạch Đan, rồi nuốt vào ngay đêm đó.
Tiền thân biết rõ nếu không nắm bắt cơ hội bước vào con đường tu tiên, thì không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể tự mình tích góp đủ linh thạch mua Khai Mạch Đan.
Hơn nữa, hắn chưa chắc đã giữ được linh thạch, sau khi rời khỏi đạo viện rất có thể sẽ bị đám tán tu khát khao tiến bộ ở ngoài kia nhòm ngó.
Thời vận đã định, tiền thân tẩu hỏa nhập ma, thân vong đạo tiêu, Quý An của hiện tại đã là một người khác rồi.
"Khoan đã." Thiếu nữ cất tiếng, đôi mắt nàng linh động, đẹp như hoa đào.
"Ta thấy khí cơ của Quý sư đệ hỗn loạn, bước chân phù phiếm, chẳng lẽ đã đổi Khai Mạch Đan và dùng rồi sao?"
"Cái gì, ngươi dùng Khai Mạch Đan mà vẫn không khai mạch thành công?"
Sở Hà trợn tròn mắt, Khai Mạch Đan quả thật không thể đảm bảo trăm phần trăm giúp người mở tiên mạch, nhưng tỷ lệ thành công cũng phải hơn bảy thành.
Trong mắt hắn, Quý An tuy có phần ngốc nghếch, nhưng tu hành rất chăm chỉ, hơn nữa còn ở lại đạo viện tu luyện mấy năm mà không bị đuổi xuống núi, chứng tỏ trong mắt sư phụ, hắn ắt hẳn có điểm đáng khen.
Quý An gượng gạo nở một nụ cười, chắp tay lần nữa:
"Có chút sơ suất, nhưng xin ba vị đạo hữu cứ yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại linh thạch."
"Trả bằng cách nào?"
Thiếu niên áo gấm thản nhiên lên tiếng, nói tiếp:
"Chắc hẳn ngươi hiểu rõ, chúng ta bằng lòng cho ngươi mượn linh thạch, tất cả đều nể mặt phụ thân ngươi.”
Bởi vì dù không lấy được ấu thú, một tu sĩ Luyện Khí tầng tám có Tầm Linh Thử kiếm linh thạch cũng không quá khó, cùng lắm thì dừng tu luyện, dốc toàn lực trả nợ.
Hắn bước lên một bước, ánh mắt đầy vẻ uy hiếp:
"Ngươi bây giờ còn chưa vào Luyện Khí kỳ, lấy gì mà trả?"
Quý An im lặng, đối phương nói rất đúng.
Dù hắn bước chân vào con đường tu tiên, chưa chắc đã qua được khảo hạch tông môn.
Dù may mắn vào được tông môn, chín khối linh thạch kia dù là bỏ ra mấy năm cũng không kiếm ra nổi.
Tiền tệ mà tu sĩ Luyện Khí kỳ dùng chủ yếu là linh tinh, được cắt ra từ toái linh thạch, lớn cỡ đồng xu, một trăm linh tinh mới đổi được một khối hạ phẩm linh thạch.
Tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, thủ đoạn kiếm linh thạch rất ít, một năm may ra chỉ kiếm được nửa khối linh thạch, trừ phi bỏ bê tu luyện.
Hắn biết phải nói gì đó, nếu không sẽ chết rất thảm. Sau kỳ khảo hạch tông môn năm nay, với tuổi của hắn sẽ không được ở lại đạo viện nữa.
Đến lúc đó, đám người này có thừa thủ đoạn đối phó hắn.
Nhẹ nhàng thở ra, não bộ Quý An nhanh chóng vận động tìm lời giải thích, trong lòng nóng nảy nhưng mặt vẫn bình tĩnh, tố chất của nhân viên bảo hiểm trong hắn vẫn còn.
Hắn khẽ hắng giọng, chắp tay trịnh trọng nói:
"Sở Hà sư huynh, Viễn Sơn sư huynh, Mộng Dao sư tỷ.
"Tuy không có Khai Mạch Đan, nhưng nếu lĩnh ngộ được thần ý trong Hành Mạch Pháp, tự nhiên có thể khai mở tiên khiếu, đả thông tiên mạch.
Quý mỗ bất tài, khi dùng Khai Mạch Đan tâm trí hoảng loạn, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, nhưng trong tuyệt cảnh cũng hiểu thoáng qua được chút thần ý của Hành Mạch Pháp.
Trước khi tông môn thượng sư đến khảo hạch, nhất định có thể bước vào Luyện Khí kỳ."
Vẻ mặt Quý An tràn đầy tự tin, không còn chút nào dáng vẻ ủ dột vừa rồi.
Hắn nào có nắm chắc gì, nhưng nếu không vượt qua được cửa ải trước mắt thì làm gì có tương lai, nên dù trong lòng hoảng loạn, vẻ mặt vẫn không hề lộ ra.
"Kỳ khảo hạch tông môn sắp đến, mong ba vị đạo hữu niệm tình những năm tháng cùng nhau học tập cầu đạo, cho ta một cơ hội. Nếu Quý mỗ không thể bước lên con đường tiên đạo, nhất định sẽ có lời giải thích thỏa đáng cho chư vị."
"Mọi người cùng nhau học đạo mấy năm, sao có thể không có chút tình nghĩa nào chứ. Quý huynh đã thành khẩn như vậy, chúng ta cứ chờ thêm xem sao."
Triệu Mộng Dao nói rồi nhìn sang hai người còn lại:
"Ngày kia đã phải khảo hạch rồi, dù sao cũng chỉ là hai đêm thôi. Trương sư huynh, Sở sư đệ, hai người thấy thế nào?"
Sở Hà vừa định nói gì đó, Trương Viễn Sơn kín đáo lắc đầu, rồi quay sang nói:
"Vậy thì đợi đến sau kỳ khảo hạch tông môn, nếu sư đệ không vào được, chúng ta phải thanh toán sòng phẳng!"
Quý An trấn định gật đầu: "Một lời đã định."
Trương Viễn Sơn nhìn sâu vào mắt hắn, chậm rãi nói:
"Ta tin sư đệ sẽ giữ lời, chúng ta đi!"
"Tự lo liệu đi." Sở Hà hừ lạnh một tiếng, rồi đi theo.
"Vậy ta chúc Quý sư đệ khai mạch thành công, từ nay về sau tiên lộ trường thanh!"
Triệu Mộng Dao thân thiện gật đầu, cũng quay người rời đi.
Bóng dáng ba người khuất dần trên con đường nhỏ, vẻ điềm tĩnh trong mắt Quý An tan biến, thất thần bước về phòng.
Đợi đi khuất một đoạn, Sở Hà mới hạ giọng hỏi:
"Sư huynh sư tỷ, sao không đòi thẳng Ngự Thú pháp quyết? Lão già kia chắc chắn có được bí pháp."
"Ha!" Trương Viễn Sơn bật cười,
“Một bí pháp ngự thú mà ngươi đòi mua với mấy khối linh thạch? Mơ mộng hão huyền à?! Thúc thúc của ta từng thấy qua con Tầm Linh Thử của lão ta, biết lão có chút bản lĩnh thật sự."
“Nếu không phải do vô tình bồi dưỡng ra, bí pháp ngự thú của hắn hẳn có chỗ độc đáo, thậm chí có thể coi là một môn truyền thừa nếu pháp môn hoàn chỉnh. Chúng ta cứ ép hắn một chút, đợi đến khi hắn đường cùng, lúc đó có thể từ từ đàm phán. Vừa lên đã đòi bí pháp thì có vẻ quá tham lam."
Sở Hà gãi đầu: "Nhưng, nhỡ Quý An khai mạch thành công, vào được tông môn thì khó mà nắm thóp hắn."
"Chuyện đó mà ngươi cũng tin?" Trương Viễn Sơn khẽ nhíu mày.
Triệu Mộng Dao cười nhạt, ôn tồn nói:
"Sư đệ, người dưới mười tám tuổi tự lĩnh ngộ được thần ý của hành mạch pháp, chắc chắn là bậc ngộ tính kinh người. Nếu Quý An có ngộ tính đó, đã không phí năm năm ở đạo viện mà chưa khai mạch thành công."
Thần ý trong hành mạch pháp phải tự ngộ, nghe người khác giảng chỉ khiến tư duy bị hạn chế.
Tu tiên là tranh đoạt mệnh trời, không đủ lắng đọng sao ngộ được thần ý?
Nhưng lãng phí quá nhiều thời gian lĩnh ngộ thần ý pháp quyết lại lỡ mất tuổi nhập đạo đẹp nhất, nên phần lớn người bước vào tiên lộ đều phải nhờ khai mạch đan.
"Vạn nhất thằng nhóc này đốn ngộ thì sao."
Sở Hà nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lại nói:
"Chúng ta phải phòng ngừa thằng nhóc này bỏ trốn."
"Nó có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta sao? Nhưng để tránh những phiền phức không cần thiết, ngươi hãy xuống núi ngay, phái người canh giữ các ngả đường ra vào đạo viện và tất cả lối tắt bí mật."