Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 3. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 3

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Theo cách nói nổi tiếng của thế tử Bắc Lương vương, tức trưởng tử của Từ Kiêu thì đó chính là "Đáng thưởng, việc này không đơn giản, là nghề có kỹ thuật", nói không chừng mấy trăm mấy ngàn ngân phiếu đã được thưởng ra rồi. Nhớ năm xưa khi thế tử điện hạ còn chưa rời Bắc Lương đi gây họa cho người khác, không biết bao nhiêu danh ca ở thanh lâu hay phường lừa đảo giang hồ đã nhận được tiền thưởng hào phóng của hắn.

Kỷ lục cao nhất là một vị du hiệp ngoại địa, trên phố vì một lời không hợp mà giao đấu với kiếm khách bản xứ, đánh từ gánh rau ven đường đến bên bờ hồ, cuối cùng đánh lên tận nóc Dật Hương Lâu, quán rượu lớn nhất Lương Châu, làm kinh động thế tử đang hưởng lạc giữa ban ngày. Hắn lập tức chẳng màng đến tiểu nương tử hoa khôi trắng nõn như ngọc dương chi, đứng ở cửa sổ lớn tiếng reo hò cổ vũ. Sau đó, nhờ có sự can thiệp của thế tử điện hạ, quan phủ không những không truy cứu, mà còn suýt nữa tặng cho vị du hiệp kia một tấm biển gấm "Lương Châu hảo nam nhi". Hắn còn sai gia nhân thúc ngựa mang đi một chồng lớn ngân phiếu, tổng cộng mười vạn lượng.

Lăng Châu tươi đẹp vắng bóng Thế tử Điện hạ, không còn cảnh chơi chim ưng chọi chó, quả thật trở nên cô quạnh.

Các cô nương nhà đàng hoàng cuối cùng cũng dám ăn diện xinh đẹp ra phố mua son phấn; đám công tử bột vớ vẩn cũng chẳng còn ma đầu nào tranh giành bắt nạt trai gái với bọn họ; ngay cả các thanh lâu lớn nhỏ cũng chẳng còn trông ngóng vị công tử số một chịu vung tiền qua cửa sổ ấy nữa.

Bắc Lương vương Từ Kiêu có hai con trai, hai con gái, đều là những kẻ khác thường.

Đại quận chúa xuất giá, liên tiếp khắc chết ba đời chồng, trở thành quả phụ xinh đẹp nhất, được của hồi môn nhiều nhất vương triều, diễm danh vang xa khắp năm quận Giang Nam đạo, lại thêm tác phong phóng đãng.

Nhị quận chúa tuy dung mạo bình thường nhưng học rộng tài cao, tinh thông kinh vĩ, bái Hàn Cốc Tử — danh gia của Thượng Âm học cung — làm thầy, trở thành tiểu sư muội của hàng loạt danh sĩ đế quốc như Hứa Hoàng, Tư Mã Xán.

Từ Long Tượng là con trai út của Bắc Lương vương, tương đối vô danh. Còn con trai cả thì lại lừng lẫy khắp cả kinh thành: nhắc đến Đại Trụ quốc Từ Kiêu, tất nhiên sẽ kèm theo tên Thế tử Từ Phượng Niên. Ai nấy đều “khen ngợi” hổ phụ sinh hổ tử, chỉ tiếc Từ Kiêu anh dũng trên chiến trường, còn con trai lại nổi danh trong chốn ăn chơi trác táng, là một kẻ phá gia chi tử điển hình.

Ba năm trước, có lời đồn Thế tử Từ Phượng Niên bị đuổi ra khỏi vương phủ, bị ép phải theo lệ của dòng dõi Quan Trung mà ra ngoài du học trước lễ đội mũ. Ba năm trôi qua, biệt tăm vô dạng. Lăng Châu vẫn còn nhớ như in cảnh tượng ngày Thế tử rời thành: hơn chục công tử bột cùng mấy chục hoa khôi lớn nhỏ rưng rưng nước mắt trên tường thành. Vậy mà ngay hôm hắn đi, người ta đồn rằng Hồng Tước lâu đã mở tiệc rượu suốt đêm, rượu ngon đổ xuống sông nhiều đến nỗi cả thành đều ngửi thấy mùi.

Trở lại vương phủ, tiểu vương gia tâm khiếu bế tắc lao về phía con sư tử đá, như thể vẫn chưa đã nghiền lão già lần trước, nay lại muốn ném cả lão đạo sĩ chướng mắt kia cùng sư tử nặng ngàn cân ra ngoài.

Nhưng hắn vừa lay con sư tử, lão đạo sĩ Long Hổ Sơn đã phiêu nhiên đáp xuống, nắm lấy tay thiếu niên, vận dụng công phu chân truyền, dùng thủ pháp "Bàn Sơn" bí truyền của đạo môn khéo léo dẫn dắt giúp hắn đứng dậy, khẽ cười nói:

“Hoàng Man Nhi, đừng quậy nữa, đi theo vi sư thôi.”

Thiếu niên vẫn nắm chặt góc đế sư tử, năm ngón tay như móc câu cắm sâu vào ngọc thạch, nhất quyết không buông, hai cánh tay duỗi dài như vượn, giọng khản đặc hét lên:

“Ta muốn đợi ca ca trở về! Ca ca nói sẽ mang thiên hạ đệ nhất mỹ nhân về làm tức phụ cho ta. Ta phải đợi hắn!”

Đại Trụ quốc Từ Kiêu nghe vậy, quyền cao chức trọng mà vẫn dở khóc dở cười, chỉ biết bất lực nhìn lão đạo sĩ mũ vàng, nặng nề thở dài:

“Thôi vậy, đợi thêm chút nữa đi, dù sao cũng sắp rồi.”

Lão đạo sĩ nghe xong chỉ cười, nụ cười có phần kỳ quặc, song vẫn buông tay tiểu vương gia ra. Trong lòng ông thầm cảm thán: tiểu tử này đâu chỉ trời sinh thần lực, đúng là Thái Bạch Tinh hạ phàm mà.

Nhưng, tên tiểu vương bát đản Từ Phượng Niên kia thật sắp trở về sao? Tin này chẳng phải là điều tốt lành gì với ông. Nhớ năm đầu đặt chân đến vương phủ, ông đã chịu đủ khổ: bị xem là gã lang bạt giang hồ đến ăn chực uống chùa thì chớ, lại còn bị thằng nhóc bảy tám tuổi thả cả bầy chó cắn. Mãi sau mới giải thích được, vừa vào phủ liền bị hắn giở trò, sai hai mỹ nhân yểu điệu đến gõ cửa lúc nửa đêm, nói là “trời lạnh muốn sưởi ấm chăn”. Nếu không nhờ định lực siêu phàm, e rằng ông đã trúng kế. Nghĩ lại, lão vẫn hối hận — giá mà hôm đó cùng hai cô nương ấy chuyện trò về “Đại Động Chân Kinh” hay “Hoàng Đình Kinh”, dù không thì đàm đạo “Tố Nữ Tâm Kinh” cũng được quá đi chứ…