Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 18. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 18

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khóe miệng mặt hồ lý trắng khẽ nhếch lên, không nói một lời, hiển nhiên là đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Từ Phượng Niên cau mày nói: "Chỉ để trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ?"

Mặt hồ lý trắng nhìn về phía thanh Xuân Lôi đao đặt ngang trên bàn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Từ Phượng Niên truy hỏi: "Chẳng lẽ tranh giành nữ nhân với người khác, tạm thời giành không lại nên muốn trở nên lợi hại hơn một chút?"

Mặt hồ lý trắng liếc Từ Phượng Niên với ánh mắt kỳ quái, cứ như đang nhìn một kẻ ngốc.

Từ Phượng Niên hết cách, đành ngậm miệng uống rượu giải sầu, không quên dặn chưởng quỹ hâm hai vò hoàng tửu ngon nhất, đắt nhất cho lão Hoàng đi cùng. Lão Hoàng họ Hoàng, cũng chỉ thích uống hoàng tửu. Người quái tính cũng quái, giống hệt cái nết chết tiệt của mặt hồ lý trắng, nhưng sao lão Hoàng lại không phải cao thủ như mặt hồ lý trắng nhỉ? Vừa nghĩ đến đây, Từ Phượng Niên lại càng uống rượu tợn hơn.

Mặt hồ lý trắng chậm rãi mở miệng: "Ta muốn giết bốn người."

Từ Phượng Niên sững sờ: "Với thân thủ siêu phàm của ngươi mà cũng khó à?"

Ánh mắt của mặt hồ lý trắng lại trở nên kỳ quái. Từ Phượng Niên lập tức biết mình lại ngốc nghếch rồi, bèn tự giễu: "Được rồi, vậy bọn họ chính là thập đại cao thủ thiên hạ."

Mặt hồ lý trắng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đượm buồn như cảnh sắc tiết thu trong trẻo. "Không chênh lệch nhiều. Hai vị là cao thủ Nhất phẩm, chính là thập đại cao thủ trong miệng ngươi. Còn hai vị nữa, có lẽ còn lợi hại hơn một chút, nhưng một nửa trong bốn người đó không phải người của Ly Dương vương triều các ngươi."

Từ Phượng Niên vỗ đùi nói: "Mặt hồ lý trắng, ngươi giỏi thật đấy, ta thích hảo hán như ngươi."

Lỡ lời tiết lộ thiên cơ, Từ Phượng Niên thầm nghĩ không ổn. Nhưng không ngờ mỹ nhân nghe thấy biệt danh "mặt hồ lý trắng" chỉ mỉm cười, dường như không ghét mà còn thấy thú vị.

Từ Phượng Niên thăm dò: "Thính Triều đình không phải muốn vào là vào được đâu. Từ khi ta biết chuyện đến giờ, hầu như năm nào cũng có cái gọi là hảo hán giang hồ như thiêu thân lao đầu vào lửa, sau đó bị vứt xác nơi hoang dã, ta đã tận mắt thấy vài lần, chết rất thê thảm. Nhưng ta có thể hứa cho ngươi vào vương phủ trước, ngươi xem xong một cuốn ta sẽ đi lấy giúp ngươi cuốn thứ hai, cho đến khi ngươi xem xong. Nếu, ta nói là nếu, Từ Kiêu đồng ý, ngươi có thể ở thẳng trong Thính Triều đình. Điều kiện là ngươi không ghét mấy vị thủ các nô như những cái xác không hồn kia, hì, bọn họ không được anh tuấn hài hước như ta đâu."

Đôi mắt hoa đào hẹp dài của mặt hồ lý trắng lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nhìn thẳng vào Từ Phượng Niên, ý tứ không cần nói cũng rõ: Tên ăn mày nhà ngươi, ra điều kiện đi.

Từ Phượng Niên thấp thỏm nói: "Chỉ một điều kiện, cho ta biết tên của ngươi."

Mặt hồ lý trắng nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Nam Cung Bộc Xạ."

Mặt hồ lý trắng tiến vào vương phủ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Đối với những người trong giang hồ năm đó bị thiết kỵ Bắc Lương đạp nát gia viên môn phái mà nói, nơi này không chỉ vào cửa khó hơn lên trời, mà bên trong càng nguy cơ trùng trùng, cùng với Võ Đế thành có "thiên hạ đệ nhị" trấn giữ và Ngô gia kiếm trủng nơi kiếm tiên lớp lớp xuất hiện được xưng là tam đại cấm địa hiểm cảnh.

Võ Đế thành có một lão quái vật xem thường cao thủ thiên hạ.

Kiếm trủng có một lượng lớn kiếm sĩ khô héo cả đời chỉ được dùng kiếm, thậm chí chỉ được chạm vào kiếm.

Còn Bắc Lương vương phủ, ngoài thiết kỵ Bắc Lương hộ vệ công khai, còn có vô số cao thủ không xuất thế ẩn náu trong bóng tối. Trận hạo kiếp võ lâm năm đó, Nhân đồ Từ Kiêu không chỉ giết hàng loạt cao thủ giang hồ thành danh đã lâu như cắt lúa, mà còn chiêu mộ một số lượng lớn "chó săn" phẩm hạnh không tốt nhưng thực lực biến thái.

Từ một tên lính vô danh, Từ Kiêu từ ngày đầu tiên ra trận đã gần như không cởi giáp không rời yên. Gần bốn mươi năm thăng tiến như diều gặp gió dường như không có điểm dừng, đủ để đại ma đầu khiến toàn bộ võ lâm nghe danh đã sợ mất mật như y nuôi dưỡng vô số môn khách, thuyết khách, hiệp khách và thích khách, ban thưởng cho họ vàng bạc châu báu, mỹ nữ hoặc danh lợi quyền thế.

Sau khi võ khố được xây dựng, lại càng có đủ loại võ si đến cầu học, cam tâm tình nguyện bán mạng trấn giữ cho Bắc Lương vương.

Người bình thường ai dám vuốt râu cọp, chạm vào vảy ngược của Từ Kiêu? Dám tự xưng "lão tử" và động thủ trước mặt Từ Kiêu chỉ có một người mà thôi, chính là Từ Phượng Niên, người đang dẫn mặt hồ lý trắng Nam Cung Bộc Xạ vào vương phủ.

Lúc này, thế tử điện hạ đang dùng dăm ba câu giới thiệu phong cảnh vương phủ cho mặt hồ lý trắng chỉ mới biết mỗi cái tên. Từ Phượng Niên đúng như lời mình nói, không chịu được khổ, không học được võ, dù có võ khố mà võ giả thiên hạ hằng mơ ước, lại chỉ biết vào đó đọc mấy loại tạp thư bàng môn tả đạo hạ lưu. Vì vậy, y không có cảm nhận gì sâu sắc về những sát cơ ẩn giấu sau mỗi ba bước trong những góc khuất của vương phủ, còn mặt hồ lý trắng thì không dám lơ là cảnh giác.