Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 16. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 16

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đóa hoa càng kiều diễm lạ thường thì càng khó hái, đây là giác ngộ mà đám con ông cháu cha phải có, cũng là chân lý đúc kết được sau nhiều năm làm ác ở quê nhà. Như hai vị quận chúa trên Bắc Lương vương phủ, ai dám nhìn thêm một cái, không sợ bị khoét mất tròng mắt à?

Lăng Châu Thế tử, kẻ cầm đầu đám hoàn khố đã sớm nói: Mọi người cùng nhau lăn lộn trong giới hoàn khố này, không dễ dàng như đám dân đen nghĩ, cũng phải có quy củ và đường đi nước bước riêng, phải xứng với cái đầu trên vai. Đầu không phải dùng để đi đại tiện, mà là cái mông.

Cho nên đám hoàn khố Lăng Châu khi đi ra các châu quận lân cận đều đặc biệt tự hào, xem thường con em quan lại nhà giàu ở đó, luôn thích tự khoe mình vừa có gia thế, vừa có tiền bạc, lại còn có cả đầu óc.

Nếu Thế tử điện hạ đã về thành, mỹ nhân đã hiện thế, vậy bóng dáng phong thái của Thế tử điện hạ còn xa à?

Đáp án có hơi khác biệt so với dự liệu. Thế tử điện hạ vừa đáng hận vừa đáng kính lần này lại đến muộn hơn ba ngày so với tưởng tượng của mọi người. Nhưng cuối cùng thì hắn cũng đã đến. Hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều tự giác rời khỏi quán trọ.

Nói nhảm, tranh giành cô nương, tranh giành hoa khôi với Thế tử điện hạ, có tên nào mà không phải trả giá bằng máu?

Đường công tử ở Đăng Châu bên cạnh có gia thế đủ sâu dày rồi chứ, không chỉ có một lão cha chính Tam phẩm, trong triều còn có một người ông làm tới Tòng Nhị phẩm Quang Lộc Đại phu. Vậy mà không biết tự lượng sức mình tranh giành Ngư hoa khôi với Thế tử điện hạ của chúng ta, chẳng phải đã bị gãy một cánh tay trở về Đăng Châu đó à? Sau đó nghe nói lão cha làm Đăng Châu Mục của hắn còn đích thân đến cửa tạ tội, kết quả đến cửa lớn vương phủ không được vào. Thế tử điện hạ đã phán một chữ: Cút!

Quán trọ thoáng chốc trở nên trống không, bên ngoài vắng như chùa bà đanh, nhưng chưởng quỹ vẫn nở nụ cười nịnh nọt, hai tay dâng lên vò hoa điêu hảo hạng nhất đã cất giữ nhiều năm, nói là mạo muội mời Thế tử điện hạ đón gió tẩy trần.

Cha mẹ ơi, Thế tử điện hạ xưa nay uống rượu chưa từng trả nửa văn tiền nay lại đổi tính, lập tức thưởng một tờ ngân phiếu năm nghìn lượng.

Chưởng quỹ lủi nhanh ra sau quầy, hai tay run rẩy cầm ngân phiếu. Hắn tuyệt đối không lo Thế tử điện hạ chỉ đang làm ra vẻ hào phóng trước mặt mỹ nhân, bởi vì bạc đã ra khỏi túi của Thế tử thì chưa từng nghe nói phải trả lại một phân một hào, tuyệt đối là khí phái vương gia, bát nước đổ đi không hốt lại được.

Nhìn chung, cả thành Lăng Châu kinh sợ Thế tử điện hạ là thật, nhưng hắn làm càn làm bậy bao nhiêu năm nay, cũng chưa có ai phải sống dở chết dở, treo cổ nhảy sông.

Ví như những tiểu nương tử may mắn được "mời" vào Bắc Lương vương phủ, sau đó đều nói chỉ cùng Thế tử điện hạ thưởng ngoạn cảnh sắc, để lại những vật thân thiết như yếm, nhiều nhất là bị sờ nắn một chút, chứ không hề bị ép làm chuyện mây mưa.

Ban đầu không ai tin, sau đó có mấy vị xử nữ xinh đẹp sau khi ra khỏi phủ đã được nghiệm thân, mới biết lời họ nói là thật. Chuyện này khiến một số nữ tử tính tình phóng đãng còn thầm oán hận tại sao Thế tử điện hạ không bắt mình vào vương phủ, chẳng lẽ dung mạo của mình không đủ hay sao?

Từ Phượng Niên ngồi đối diện Bạch Hồ Nhi, tự mình mở nắp vò hoa điêu, mùi rượu tức thì lan tỏa. Hắn tự cho là hay bưng một bát qua, nhưng đối phương không nhận.

Từ Phượng Niên đặt bát xuống rồi cười ngượng ngùng: "Yên tâm, ta từng làm trò hạ mông hãn dược, nhưng biết ngươi là cao thủ nội lực thâm hậu nên không tự rước lấy nhục. Bình thường có lẽ ta sẽ thử một lần, nhưng hôm nay ta chỉ dẫn theo Lão Hoàng, còn sợ ngươi lấy Tú Đông và Xuân Lôi gõ đầu ta nữa. Huống hồ, ta lại không có tật đoạn tụ hay thói long dương, ngươi sợ cái quái gì? Chẳng lẽ lo ta cướp hai thanh đao của ngươi, vậy thì cũng quá coi thường ta rồi?"

Bạch Hồ Nhi khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng cầm lấy bát rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Chỉ mấy động tác nhỏ bé vô cùng bình thường này mà suýt chút nữa đã làm Từ Phượng Niên, kẻ duyệt mỹ vô số, phải lóa mắt, hận không thể đấm ngực giậm chân hỏi trời xanh tại sao mỹ nhân như vậy lại là nam tử.

Giọng nói của Bạch Hồ Nhi mềm mại dễ nghe, y cất lời: "Người có thể tiện tay tặng đi Ma Môn bảo điển 《Thôn Kim Bảo Lục》, quả thực không giống kẻ sẽ thèm muốn hai thanh đao Tú Đông và Xuân Lôi."

Từ Phượng Niên bổ sung: "Không phải 'không giống', mà là 'không phải'."

Trong năm tháng từ lúc tình cờ gặp gỡ đến khi miễn cưỡng quen biết, Bạch Hồ Nhi thực ra vẫn luôn kiệm lời như vàng, chỉ hơn kẻ câm một chút, chứ không chịu bắt chuyện như hôm nay.