Tuyệt Thế Hồi Quy [Bản Dịch]

Chương 10. Nếu Ta Trở Thành Thiên Ma. (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sáng sớm, thu dọn hành trang xong, Kiếm Thiên Phong nói với Thiên Ma:

- Phải trở về thôi.

- Trở về đâu? Xuống núi săn thú cùng Thiên Ma, ít ra cũng phải mang về thủ cấp mãnh hổ.

Lời lẽ thật khác thường. Nhưng cũng đủ thấy những ngày đồng hành cùng ông ta xuống núi không đến nỗi vô vị.

- May quá.

- Chuyện gì?

- Mục tiêu ở phía trước, cách trăm trượng về phía tây.

Hình như hơi xa hơn hôm qua.

- Hãy cảm nhận làn gió.

- Nhi tử cảm nhận được rồi.

Bỗng nhiên, phụ thân nói ra một điều hắn chưa từng nghe thấy bao giờ:

- Hãy đưa khí tức của ngươi vào trong gió.

Từ khi học võ công đến nay, hắn chưa từng nghĩ đến việc đưa khí đạo vào trong gió. Bởi vì chưa từng có ai nói với hắn điều đó. Trong bất kỳ bí kíp võ công nào cũng không hề có ghi chép về việc này.

Cảm giác hồi hộp và phấn khích dâng trào khi được học một điều mới mẻ.

- Trước tiên, hãy giải phóng khí tức.

Kiếm Thiên Phong thận trọng giải phóng khí tức, giống như khi truy tìm dấu vết lợn rừng hôm qua.

- Thứ này chỉ là trò vặt vãnh. Muốn dùng trong thực chiến, phải nhanh chóng đưa khí tức lên cực hạn.

Tuy nhiên, dung hợp khí tức vào trong gió đâu phải chuyện dễ dàng. Hắn có thể cảm nhận được gió, cũng có thể cảm nhận được khí tức. Nhưng làm sao để kết hợp hai thứ đó lại với nhau?

Hơn nữa, gió mà phụ thân nhắc đến không phải là cơn gió đang thôi, mà là dòng chảy của không khí xung quanh. Hắn phải tìm ra dòng phụ thâny đó, để đưa khí hòa vào.

Kiếm Thiên Phong loay hoay mãi mà phụ thân vẫn không nói gì, cũng không thúc giục. Ông ta chỉ chấp tay sau lưng, lặng lẽ nhìn về phía ngọn núi xa xa.

Tại sao chỉ nhìn bóng lưng thôi mà Kiếm Thiên Phong cũng có thể nhìn thấy cả cuộc đời của một người? Hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ của một tuyệt thế cao thủ, nhưng lại chất chứa quá nhiều nỗi u sầu và cô độc.

- Cũng khá đấy.

- Vâng?

Đột nhiên, khí tức mà hắn giải phóng bị ngắt quãng tại vị trí cách đó trăm trượng.

‘Hộc! Khí tức của ta đã đến đó từ lúc nào?’

Hình như trong lúc hắn ngắm nhìn bóng lưng phụ thân, khí đã tự nhiên hòa vào chiều gió. Trước khi hồi quy, hắn chưa từng tâm đắc về chuyện gì, bởi vì dù có khó khăn đến đâu, hắn cũng dễ dàng hoàn thành.

- Nhi tử thậm chí còn không biết mình đã làm được.

Bỗng nhiên, ánh mắt phụ thân lóe lên tia kích động. Dù là tình cờ hay may mắn, đó không phải là điều dễ dàng làm được.

Một lúc sau, Thiên Ma lại nói như thể chuyện này chẳng có gì to tát:

- Không sao. Dù gì tên kia cũng đã bỏ chạy rồi.

Khi ánh tà dương buông xuống, nhuộm đỏ cả khoảng trời, bọn họ lại gặp con vật đã bỏ lỡ lúc trước.

- Là nó đấy!

Phụ thân nói vậy, nhưng hắn không hiểu. Bởi vì hắn thậm chí còn không thể nhìn thấy hắn.

Khả năng nhận biết chính xác kích thước và khí tức của đối tượng đang ở rất xa của phụ thân quả thực đáng kinh ngạc.

- Hắn ở cách đây khoảng một trăm năm mươi trượng. Cố gắng đưa khí tức vào gió rồi cảm nhận thử xem.

Hắn cố gắng giải phóng khí tức một lần nữa.

Theo như việc hắn đã thử nghiệm vô tình mà thành công lúc trước, thì ở trình độ hiện tại của hắn, có vẻ nó cũng không quá khó. Vấn đề là ở tâm trí.

Hắn đã thử rất nhiều cách.

Rồi đột nhiên hắn nhận ra rằng…

Chỉ cần để khí tức tự do chảy vào gió là được. Vấn đề là ở đó. Tức là hắn phải cố ý để nó tự do.

Hắn và phụ thân cùng nhau để khí tức chảy trong không khí. Giống như đang tản bộ với bằng hữu, hắn cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ, để khí tức chơi đùa trong gió.

Hai luồng khí riêng biệt ban đầu, giờ đây lại quấn quýt lấy nhau như hai con rồng đang bay lượn, hòa làm một.

‘Đây! Chính là nó!’

Kiếm Thiên Phong nhận ra việc đưa khí tức vào gió không giống với việc cưỡi lên lưng ngựa, mà là để nó tự do tung hoành rồi quyện vào nhau.

Vù vù vù!

Khí tức của hắn được gió cuốn đi, nhanh chóng bay xa đến cách hắn một trăm năm mươi trượng.

Khoảnh khắc hắn xác nhận được đó là gì, tiếng gầm của mãnh hổ vang lên. Hắn giật mình, khí tức liền bị ngắt quãng.

- Vậy ra nó thực sự là hổ!

Hắn kinh ngạc trước con hổ. Còn phụ thân thì kinh ngạc trước hắn. Có lẽ phụ thân đang không hiểu vì sao hắn lại tiếp thu nhanh đến vậy.

Phụ thân, đây mới chỉ là bắt đầu.

Hắn muốn thong thả dạo bước cùng phụ thân. Nhưng bọn họ lại phải đua với dòng nước xiết. Hắn men theo dòng nước chảy xiết và rơi xuống thác sâu. Kẻ thù mà bọn họ phải đối mặt có khi đang vượt bão tung hoành giữa đại dương mênh mông.

‘Phụ thân, xin hãy để nhi tử ra biển lớn.’

- Đừng lơ là trong lúc luyện xuất khí tức. Số lượng càng tăng, tuổi thọ của ngươi cũng sẽ tăng theo.

- Vâng, nhi tử sẽ ghi nhớ.

Hắn nhất định phải luyện được nhiều hơn cả phụ thân.

‘Nhi tử nhất định phải làm được.’

- Được rồi. Lần này hãy nhắm mắt lại và cảm nhận năng lượng của ta.

Kiếm Thiên Phong nhắm mắt, vận khí trong người rồi cảm nhận khí từ phụ thân.

Giống như lúc tìm ra năng lượng của mãnh hổ, hắn cũng đã cảm nhận được nguồn năng lượng từ phụ thân hắn.

Chầm chậm. Thật chậm rãi.

Hắn chậm rãi quan sát từng luồng khí tức quấn quanh phụ thân.

Môi hắn mấp máy.

- Phụ thân? Rốt cuộc đây là thứ gì?

Phụ thân hắn đang đứng giữa một mạng nhện khổng lồ. Hàng trăm sợi tơ khí tức xuất phát từ người, giăng khắp tứ phía. khí tức của phụ thân vượt xa trí tưởng tượng của hắn.

Nếu ai đó muốn theo dõi phụ thân hắn, làm sao có thể né được cái mạng nhện chằng chịt này? Điều đó thật bất khả thi.

Phụ thân hắn đã đạt tới cảnh giới này mà vẫn bị Hỏa Ma Kỳ đánh bại? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dù không muốn, nhưng hắn không thể không ngưỡng mộ cái tên đó.

Đêm hôm đó.

- Nhi tử đã giấu kỹ cái này lắm đấy.

Kiếm Thiên Phong lấy rượu ra khỏi túi da. Đó là loại rượu mà phụ thân hắn thích nhất. Hắn lấy chén sạch được gói ghém cẩn thận ra và rót đầy rượu.

- Tốt lắm!

- Với nhi tử thì nó quá mạnh.

Thực ra Kiếm Thiên Phong rất thích rượu, tửu lượng cũng khá mạnh. Hắn đã dành cả cuộc đời mình để tìm nguyên liệu cho Đại Pháp.

Mỗi khi gặp khó khăn, hắn lại nhấp một chén. Không biết từ bao giờ mà tửu lượng lại tăng lên đáng kể. Nhưng hắn không hề có ý định khoe khoang khả năng uống rượu với phụ thân hắn, nên chỉ than rằng nó quá nặng mà thôi. Chỉ cần uống suốt đêm, thì phụ thân hắn sẽ gục sớm thôi.

- Làm gì có ma nhân nào dám tự xưng bản thân uống rượu giỏi.

- Nếu thực sự không uống được thì sao? So với Độc Tửu thì nó giống Độc Tâm hơn nhỉ?

- Độc Tâm?

Nghe thấy từ “Độc Tâm”, Thiên Ma liền bật cười.

- Thế ngươi có giết ta để được sống hay không?

Kiếm Thiên Phong trầm ngâm một lúc rồi trả lời:

- Không. Làm sao nhi tử có thể giết phụ thân được?

Thật ra, đây cũng là lời nói dối. Nếu có lý do chính đáng, hắn vẫn sẽ giết phụ thân mình.

Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ trò chuyện như thế này, nhưng nó không quý giá đến mức hắn phải đặt cược cả mạng sống của mình.