Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dược thảo vừa hái được một nửa, sắc mặt Trần Phỉ đột nhiên biến đổi, cả người chợt lao về phía trước.

Một khắc sau, một mũi tên cắm vào vị trí ban đầu của Trần Phỉ, lúc này mũi tên vẫn còn đang khẽ rung, lực đạo cực mạnh. Trần Phỉ vừa rồi nếu không tránh được, e rằng đã bị mũi tên cắm vào nội phủ.

Trần Phỉ trốn sau một cây đại thụ, tay cầm sài đao, trong lòng nộ khí ngút trời, vừa rồi nếu động tác chậm một chút, giờ phút này e là đã phải mặc người chém giết.

"Động tác cũng nhanh đấy." Một tiếng cười vang lên.

"Thằng nhóc này học ở Cực Sơn Quyền Quán một thời gian, nên có chút lanh lợi." Giọng nói của Sa Đại Tân vang lên.

"Cũng có bản lĩnh đấy, ngươi đi sang phía bên kia, hôm nay hắn chạy không... không xong, thằng nhóc này muốn chạy, đuổi theo!" Ngưu Khoát khẽ nhướng mày, vừa định giơ cung tên lên, lại phát hiện Trần Phỉ luôn chạy luồn lách giữa các cây đại thụ, khó mà nhắm trúng.

Ngưu Khoát tuy là thợ săn, có chút cung thuật, nhưng chung quy cũng chỉ ở cấp độ người thường. Trần Phỉ bây giờ sắp đột phá, bất kể là thể lực hay độ nhạy bén, đều mạnh hơn người thường không ít.

Vì vậy lúc này chạy trốn, lại khiến cho Ngưu Khoát không làm gì được.

"Trần Phỉ, sao lá gan ngươi lại như đàn bà vậy, chạy cái gì, lại đây đánh ta, lại đây giết ta đi!" Sa Đại Tân lớn tiếng gào thét.

Trần Phỉ không đáp lại, sải bước chạy, chỉ một khắc đồng hồ đã bỏ xa hai người phía sau. Sắc mặt Trần Phỉ lạnh lùng, chuyện này không thể cứ thế cho qua, nhưng Ngưu Khoát có cung tên, với thực lực hiện giờ của y, không cách nào đối đầu trực diện, trừ phi cảnh giới tăng lên.

Nghĩ đến đây, Trần Phỉ nhìn vào bảng điều khiển của mình.

【 Tên: Trần Phỉ 】

【 Chức nghiệp: Võ giả 】

【 Công pháp: Cực Sơn Quyền (Chưa nhập môn), Cực Sơn Hô Hấp Pháp (Đại viên mãn) 】

【 Cảnh giới: Võ nhân (99/100) 】

"Sắp tăng cấp rồi!"

Vẻ mặt Trần Phỉ hơi phấn chấn, ban đầu y ước tính là mười ngày, bây giờ xem ra còn sớm hơn một chút. Hơn nữa vừa rồi chạy trốn kịch liệt, hô hấp dồn dập, dường như tốc độ tăng cảnh giới còn nhanh hơn một chút.

Trần Phỉ nghĩ đến trang phục của Ngưu Khoát vừa rồi, có thể là thợ săn của Bình Âm Sơn, có lẽ có thể dựa vào dấu vết để tìm ra mình. Trần Phỉ cũng không ở lại tại chỗ, mà chạy về một hướng khác.

Chạy một đoạn, nghỉ ngơi một lúc. Nửa canh giờ sau, Trần Phỉ dừng lại, bởi vì hắn cảm nhận được cơ thể đang xảy ra biến hóa kịch liệt.

Một khắc sau, tiếng gân cốt cùng vang lên từ trong cơ thể Trần Phỉ, y không tự chủ được ngẩng đầu lên, một cơn đau đớn từ bên trong cơ thể phát ra, tiếp theo là một trận ngứa ngáy lan khắp da thịt.

May mà cảm giác này chỉ kéo dài một lát rồi dừng lại. Một luồng sức mạnh cuộn trào trong cơ thể, Trần Phỉ theo bản năng nắm chặt nắm đấm.

【 Cảnh giới: Luyện Bì (1/1000) 】

Trên bảng điều khiển hiển thị rõ ràng cảnh giới lúc này của Trần Phỉ, y nhìn xung quanh, một vài tiếng động nhỏ bé cũng lọt vào tai, y có thể nhìn thấy những nơi xa hơn.

Trần Phỉ nhảy tại chỗ vài cái, không biết có phải vì bảng điều khiển, hay là do hô hấp pháp Đại viên mãn, vừa mới đột phá, Trần Phỉ đã hoàn mỹ khống chế được sức mạnh của bản thân.

Cơ thể dùng sức, chuyển hướng, đều vô cùng như ý, lúc này đối mặt với bản thân trước kia, một quyền là có thể đánh gục. Còn cung tên của Ngưu Khoát? Chẳng qua chỉ là lực đạo và tiễn thuật của người thường mà thôi.

Cách đó vài trăm mét.

"Thằng nhóc này cũng chạy giỏi thật, lát nữa bắt được hắn, phải tra tấn hắn một trận cho đã!" Sa Đại Tân nghiến răng nghiến lợi, âm lãnh nói.

"Tra tấn người còn không đơn giản sao, lát nữa rạch da hắn ra, đổ chút mật ong vào vết thương, đảm bảo hắn sẽ thoải mái sung sướng." Ngưu Khoát lớn tiếng cười nói.

"Lần này làm phiền Ngưu thúc rồi." Sa Đại Tân ân cần nói.

"Nhận tiền của ngươi rồi, làm chút chuyện cũng là nên làm."

Ngưu Khoát chẳng thèm để tâm, nhìn về phía trước, nói: "Tiểu tử kia tuy chạy nhanh, nhưng giờ phút này chắc chắn đang nơm nớp lo sợ, chúng ta cứ chậm rãi bám theo sau, thể nào cũng mài chết được hắn."

"Ta chỉ sợ hắn chạy về y quán."

"Ta lại mong hắn chạy xuống núi, như vậy càng dễ chặn lại." Trong mắt Ngưu Khoát, giết một người còn đơn giản hơn giết một con dã thú nhiều.

"Vẫn là Ngưu thúc lợi hại!" Sa Đại Tân nịnh nọt cười nói.

"Ha ha ha, sau này có chuyện như vậy, cứ tiếp tục tìm..."

"Vút!"

Ngưu Khoát còn chưa dứt lời, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cả người lăn sang một bên, một tảng đá to bằng miệng bát từ trên đầu hắn bay qua.

Ngưu Khoát đứng dậy, vừa định giơ cung tên lên thì một bóng người chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt, một cước đá bay cung tên trong tay hắn, cả người Ngưu Khoát cũng bị một luồng kình lực cực lớn hất văng, bất giác ngã ngửa về sau.

"Trần Phỉ!"

Sa Đại Tân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Trần Phỉ xuất hiện, đá bay Ngưu Khoát, sài đao trong tay theo bản năng chém về phía y.

"Bịch!"

Trần Phỉ một cước đá vào ngực Sa Đại Tân, một tiếng trầm đục vang lên, Sa Đại Tân phun máu tươi, cả người bay ngược về sau mấy mét, đâm sầm vào một cây đại thụ rồi trượt xuống đất.

"Thiếu hiệp, đây là hiểu lầm!"

Chớp mắt một cái, tình thế lập tức đảo ngược, Ngưu Khoát lớn tiếng la lên. Trần Phỉ lại không nói một lời, sải bước đến trước mặt Ngưu Khoát, sài đao trong tay quét tới.

Ngưu Khoát thấy Trần Phỉ quyết đoán như vậy, trong mắt lóe lên một tia hung ác, một nắm vôi bột xuất hiện trong tay, ném về phía Trần Phỉ, tay kia rút ra một con dao găm, đâm tới.