Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mạnh Uyên và Thiết Ngưu lợi dụng sức lực lớn, một mình đối đầu với nhiều người cũng không hề hấn gì, nhưng đèn tắt thì không biết ai đánh ai.
Đặc biệt là Thiết Ngưu, khi hăng máu lên thì vung nắm đấm lung tung, không chỉ làm bị thương kẻ địch mà Mạnh Uyên cũng ăn hai cú mạnh vào lưng.
Vết thương chính trên người Mạnh Uyên chính là do Thiết Ngưu đánh!
Hơn nữa, vừa mới đến học đã gây náo loạn ký túc xá, Mạnh Uyên đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất.
Trời chưa sáng đã dậy rửa mặt, Mạnh Uyên tranh thủ dặn dò Thiết Ngưu.
“Thiết Ngưu, ngươi nhớ kỹ, nếu Nhiếp sư đến hỏi, ngươi cứ nói thật là được. Chuyện tối qua ta là chủ mưu, Nhiếp sư phân biệt rõ ràng. Đến lúc đó nếu đuổi ta đi, ngươi đừng nói lung tung, nhất định phải ở lại.” Mạnh Uyên nói.
“Vậy ngươi đi rồi, ta làm sao?” Thiết Ngưu vẻ mặt ngơ ngác, “Cha ta bảo ta phải đi theo ngươi thật tốt, ngươi làm gì ta làm nấy.”
“Nghe lời ta.” Mạnh Uyên nói.
“Ngươi mà đi rồi, một mình ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hay là chúng ta cùng đi luôn đi, về trang trại xúc phân.” Thiết Ngưu không nhìn xa được.
Mạnh Uyên vỗ vai Thiết Ngưu, biết không thể khuyên được, liền không nói gì thêm.
Sau khi rửa mặt là luyện tập buổi sáng.
Bầu không khí hôm nay hơi khác, các nam nữ học viên thỉnh thoảng đều nhìn Mạnh Uyên và Thiết Ngưu, nhưng biểu cảm mỗi người mỗi khác.
Sau khi luyện tập buổi sáng xong, mọi người đi về phía nhà ăn. Bữa sáng là cháo nóng, dưa muối và bánh màn thầu.
Vừa ngồi xuống, Ngô Trường Sinh đã ngồi theo lại.
Cũng không cần phải hỏi gì, Ngô Trường Sinh liền tuôn ra hết.
Người bị đánh nặng nhất đêm qua tên là Lưu Hợp, là con trai của Lưu Tổng Quản.
Nữ thiếu nữ cao ráo kia tên là Hồ Thiến, là con gái út của nhũ mẫu của Vương Phi.
Hai người này được coi là có thân phận cao nhất trong số các học viên, cũng là người đứng đầu các nam nữ học viên. Đặc biệt là Hồ Thiến, luôn là người có tiếng nói.
“Chuyện tối qua nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Cái tên khốn Lưu Hợp kia chắc chắn sẽ đi mách, đến lúc đó ta và Thiến tỷ tỷ sẽ cầu xin giúp ngươi!” Ngô Trường Sinh vô cùng nghĩa khí.
Mạnh Uyên khẽ gật đầu, nhìn về phía Lưu Hợp ở cách đó không xa.
Lưu Hợp cũng đang nhìn Mạnh Uyên, hắn không còn vẻ khóc lóc nữa, ngược lại còn tỏ vẻ hung hãn nói: “Thằng ranh con ngươi đợi đấy! Đợi ta mách Nhiếp sư, hôm nay sẽ đuổi ngươi ra ngoài!”
Mạnh Uyên đứng dậy, Lưu Hợp sợ hãi run lên, suýt chút nữa không ngồi vững.
Đợi đến khi buổi sáng huấn luyện được một tiếng đồng hồ, Nhiếp Duyên Niên mới chậm rãi đến.
Hắn thấy các thiếu niên mặt ngươi bầm tím, ai cũng mang thương tích, liền cười nói: “Tối qua tranh hoa khôi à? Ai thắng ai thua?”
“Nhiếp sư!” Lưu Hợp bước lên một bước, môi hắn có một vết rách lớn, hai mắt sưng húp chỉ còn một khe nhỏ, tủi thân nói: “Nhiếp sư, tối qua Mạnh Uyên và Triệu Thiết Ngưu mới đến đánh ta, nguyên nhân là…”
“Đừng có mẹ nó với ta cái gì mà nguyên nhân!” Nhiếp Duyên Niên không vui ngắt lời Lưu Hợp, bước lên, bàn tay lớn vỗ đầu Lưu Hợp, “Ngươi đến đây là để học võ! Đánh thua thì đánh lại, còn đến đây mách ta à? Ta mặc kệ ngươi có lý hay không có lý! Người lớn rồi, cái này cũng không hiểu sao? Có muốn lão tử vén áo lên, cho ngươi bú hai ngụm sữa không? Cũng may mẹ ngươi đã già, nếu không ta nhất định sẽ nhét cái đồ vô dụng như ngươi vào bụng mẹ ngươi! Đồ vô dụng!”
Lưu Hợp không ngờ Nhiếp Duyên Niên căn bản không quan tâm đến chuyện mách, ngược lại còn chế giễu, lập tức không kìm được nữa, vậy mà lại khóc.
“Khóc còn lạ tai!” Nhiếp Duyên Niên ha ha cười, “Tiểu gia hỏa nếu đi làm thỏ gia, chắc chắn là đầu bài!”
Một đám thiếu niên, thiếu nữ đều ngây người.
Mạnh Uyên cũng trợn mắt há hốc mồm, chưa nói đến võ công của Nhiếp Duyên Niên thế nào, riêng cái tài mắng người này, Mạnh Uyên đã biết mình cả đời cũng khó mà sánh bằng.
Nhiếp Duyên Niên chắp tay sau lưng, đi bộ đến trước mặt Mạnh Uyên, hỏi: “Nghe nói ngươi rất giỏi đánh nhau?”
Hắn hôm qua đã nói chuyện với Mạnh Uyên và Thiết Ngưu, biết Thiết Ngưu là một kẻ ngốc, chuyện đánh nhau chắc chắn là do Mạnh Uyên khởi xướng.
“Tất cả đều là lỗi của một mình ta, xin Nhiếp sư trách phạt!” Mạnh Uyên không trả lời câu hỏi của người ta, trực tiếp bày tỏ ý muốn chịu phạt.
Dù sao, phạt gì cũng nhận.
“Nhiếp sư…” Ngô Trường Sinh vừa định mở miệng cầu xin, đã bị Nhiếp Duyên Niên trợn mắt nhìn.
“Hai người các ngươi đưungs mã bộ trên mai hoa trang một ngày, ngã xuống thì leo lên lại đứng!” Nhiếp Duyên Niên đưa ra hình phạt.
Mai hoa trang là để luyện sự phối hợp và thăng bằng của cơ thể, chia làm cọc cao và cọc thấp. Hơn nữa, để phòng người luyện công bị ngã bị thương, dưới cọc có trải cát mịn.
Cái này căn bản không tính là trách phạt. Đứng mã bộ một ngày đối với người mới bắt đầu quả thật có chút khó, nhưng Mạnh Uyên và Thiết Ngưu đều là những thanh niên khỏe mạnh, cùng lắm là ngã vài cái thôi.
Mạnh Uyên vội vàng kéo Thiết Ngưu nhận phạt, hai người đứng trụ trên mai hoa trang.
Một ngày trôi qua, hai người ngã khỏi mai hoa trang hàng chục lần, hai chân gần như mất cảm giác. Nhưng đến khi trời tối tan tập, hai người lau rửa thân thể, trở về nam xá, lại không ai dám khiêu khích nữa.