Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Vào đi.
Đàn chủ trầm giọng quát một tiếng.
Nhưng phía bên ngoài cửa chỉ “bịch” một tiếng rồi lại lặng ngắt như tờ.
Đàn chủ nhíu mày, với tay lấy một con dao găm từ trong áo ra. Sau đó hắn cẩn thận tới gần cửa phòng, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo trên cửa.
Ngoài cửa phòng, hắn chỉ thấy thuộc hạ của mình vẫn đứng yên canh gác không nhúc nhích. Phía sau bọn họ cũng không có ai khác.
Đắc thủ rồi ư?
Nhưng trong lòng đàn chủ có cảm giác không ổn, hắn nhanh chóng mở cửa phòng, toàn thân căng thẳng, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Cửa phòng mở ra, thuộc hạ vốn dĩ đang đứng canh gác đột nhiên ngã vào người hắn.
Đàn chủ đưa tay đỡ lấy rồi kéo hắn vào trong phòng.
Hắn lại cẩn thận quan sát ngoài cửa một lần nữa, xác định không còn ai khác.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn nhìn thuộc hạ trong tay mình, nghiêm giọng hỏi.
Vừa dứt lời, đàn chủ chỉ thấy thuộc hạ trong tay mình giật một cái, thân thể co quắp rồi ngã nhào ra mặt đất.
Đàn chủ nhanh chóng đưa tay nhấn vào mạch trên cổ tay thuộc hạ một cái, mạch đã ngừng đập, khí huyết tiêu tán. Đã chết rồi ư? Ngay cả một câu cũng không kịp nói!
Hắn cau mày, kiểm tra thi thể của thuộc hạ.
Trên người thuộc hạ không có bất kỳ vết thương nào, cũng không có dấu vết đánh nhau, chỉ có duy nhất một vết máu tươi trên khăn che mặt.
Đàn chủ cẩn thận dùng lưỡi dao găm đẩy khăn che mặt ra, lập tức thấy mặt tên thuộc hạ kia tái xanh, hai mắt trừng to đầy tơ máu, trong miệng còn có máu tanh chảy ra.
Trong máu lại xen lẫn mùi hôi thối, đàn chủ không sơ ý hít phải, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Là độc!”
Thuộc hạ của hắn là do trúng kịch độc mà chết, hơn nữa kịch độc này bá đạo đến vô cùng! Độc lại hòa vào máu của thuộc hạ, biến toàn bộ máu của hắn thành máu độc. Hiện tại, máu độc của thuộc hạ lại phát ra mùi, mà mùi này cũng có chứa kịch độc.
Đàn chủ vội vàng nuốt giải độc đan, ngưng tụ chân khí trừ bỏ độc tố trong cơ thể.
Chỉ là độc tố lần hai mà đã mạnh như vậy, vậy thì kịch độc nguyên bản của nó còn kinh khủng tới mức nào đây?
“Tống Thư Hàng kia quả nhiên không phải là người phàm.”
Cái gì mà ‘Sinh viên năm thứ nhất của đại học Giang Nam, vừa mới qua tuổi mười tám, cha mẹ khỏe mạnh, đối đãi ôn hòa với mọi người’ chứ, tất cả đều là tin tức giả cả.
Đặc biệt là ‘đối xử ôn hòa với mọi người’, biết sử dụng kịch độc như vậy thì sao có thể là người có tính cách ôn hòa được?
Những tin tình báo này đều là của thân phận ngụy trang của Tống Thư Hàng sử dụng, có thể khẳng định, đối phương… đang lịch lãm hồng trần.
Mẹ nó... lịch lãm hồng trần tại sao phải làm thật như vậy chứ? Đúng là đậu xanh rau má.
“Chết tiệt, độc này không thể trừ bỏ được!”
Đàn chủ cắn răng, độc tố lại cắm rễ trong cơ thể hắn. E là phải bế quan mới có thể triệt để loại trừ độc tố ra khỏi cơ thể được.
Nhưng hiện tại hắn không có thời gian.
Tên thuộc hạ ngu xuẩn này, trúng độc mà vẫn đi tới đây, đúng là ngu như heo, đây chẳng phải đang dẫn đường cho kẻ thù hay sao.
Nói không chừng Tống Thư Hàng đã đuổi theo hắn để tới nơi này rồi.
Nơi này không nên ở lâu!
Đàn chủ dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại đồ đạc.
Trước khi rời đi, hắn ta đổ một ít hóa cốt dịch lên thân thể dưới chân mình để tiêu hủy thi thể, xóa bỏ chứng cứ.
Sau khi làm xong tất cả, đàn chủ che mặt, nhảy ra ngoài qua cửa sổ khách sạn, lẫn mình trong bóng đêm, nhanh chóng nhảy mấy cái rời xa khách sạn
Kế hoạch có biến, đợi sau khi rời xa nơi này, loại bỏ được kịch độc, hắn ta sẽ nghĩ ra biện pháp khác để tiếp xúc với vị “Tống tiền bối” này, đổi cho được linh quỷ trong tay hắn.
Đêm... còn rất dài
Trong bóng đêm, có người sung sướng, có kẻ buồn rầu, có người thì lại ưu sầu,… Nhân sinh thật muôn màu!
5 giờ sáng ngày 6 tháng 6
Tống Thư Hàng mở mắt, tinh thần căng tràn.
Sau khi vừa mở mắt, hắn đột nhiên nhíu mày lại.
Sau khi trải qua quá trình rèn luyện cơ thể, khứu giác của hắn đã nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều lần, mùi máu tươi thoang thoảng đọng lại trong không khí mãi không tan.
Hơn nữa cửa phòng ngủ lại đang mở, thường thì vào tháng 6, Tống Thư Hàng và ba người bạn cùng phòng tuyệt đối sẽ không mở cửa phòng khi đi ngủ. Vì mùa này đang là mùa lắm muỗi nhất, nếu không muốn hiến thân cho muỗi thì tuyệt đối không thể mở cửa khi ngủ.
“Là ba đứa bọn nó trở về à?”
Tống Thư Hàng đoán thầm.
Nhưng nhìn xung quanh thì lại không thấy bóng dáng đám bạn cùng phòng đâu.
“Có trộm đột nhập ư?”
Trong lòng Tống Thư Hàng bỗng thấy căng thẳng, đây không phải là lần đầu tiên ký túc xá gặp trộm, đặc biệt bọn họ còn ở tầng hai, là nơi mà những tên trộm đặc biệt thích ghé thăm.
Chết rồi, Tống Thư Hàng xoay người nhảy lên, mình thiếu cảnh giác quá đi mất! Trong tủ chứa đồ của hắn có hai mươi mốt phần dược liệu để điều chế “thối thể dịch”, những thứ này có tiền cũng chẳng mua được.
Những dược liệu này mà bị trộm chắc hắn sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh luôn.
Đúng lúc này, ánh mắt Thư Hàng chợt dừng lại trên mặt đất, tại đó có một lưỡi dao không chuôi, sắc bén dị thường, lại còn phát ra hàn quang.
Đây là một lưỡi dao mỏng, không có chuôi. Hẳn là được dùng bằng cách kẹp ở giữa hai ngón tay hoặc là dùng cùng với một bộ công cụ khác. Ngoài ra, muốn sử dụng lưỡi dao như vậy thì phải có kỹ xảo và thủ pháp nhất định, không phải cao thủ thì không thể dùng được. Dao này tuyệt đối không phải dùng để cắt hoa quả, đây là lưỡi dao giết nguời không thấy máu.
Một tên trộm dù bản lĩnh đến mấy cũng không đủ thực lực để sử dụng hung khí bậc này.
Hơn nữa trong không khí còn tràn ngập mùi máu tươi… đối phương không phải là một tên trộm!
Không phải vì tiền thì chính là mạng người rồi!
Vậy người đối phương muốn giết là ai đây?
Còn có thể là ai được… trong ký túc xá chỉ có mỗi mình mình. Hơn nữa, ba đứa bạn cùng phòng cũng chỉ là sinh viên bình thường, khả năng dùng sát thủ để đối phó với họ là không lớn.
Họa sát thân!
Trong nháy mắt, tim Tống Thư Hàng lại đập nhanh vài nhịp.
Hắn nhặt lưỡi dao trên mặt đất lên, trong đầu có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ nảy ra, tâm không cách nào bình tĩnh được.
Nghĩ tới ngày hôm qua, lúc mình ngủ say như heo thì có người tới muốn đâm mình một dao là hắn lại thấy kinh hồn táng đảm. Tuy rằng hắn không biết tại sao đối phương không giết mình, nhưng hắn cũng coi như là đã đi một vòng qua quỷ môn quan.
Cho dù đã bắt đầu tu luyện trúc cơ, nhưng hai ngày trước hắn vẫn là một sinh viên bình thường. Đột nhiên có người muốn giết mình, nếu có thể bình tĩnh như những tu sĩ từng trải thì mới là lạ!
Nhưng mà, Tống Thư Hàng chỉ rối loạn trong chốc lát thì đã lặng lẽ tu luyện “Chân ngã minh tưởng kinh”, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
“Mình là người được chọn để trở thành tu sĩ thì ngay cả chết cũng không đáng sợ.”
Tống Thư Hàng mở to mắt, ý chí kiên định hơn.
Khi hắn nói ra những lời này, chính là tự cổ vũ bản thân, cũng chính là lúc một tu sĩ đã có giác ngộ, lúc này “Chân ngã minh tưởng kinh” cũng xuất hiện biến hóa, đã tiến thêm một tầng. Chân ngã trong thức hải phát ra khí tức siêu phàm thoát tục. Đây là lúc tu chân giả một lần nữa nhận thức được rằng, chính mình không còn là người bình thường nữa mà đã trở thành một tu sĩ!
Khi mở mắt ra, Tống Thư Hàng sờ lên trái tim mình.
Tim đập nhanh hơn trước một chút, nhưng không phải là sợ hãi hay e ngại.
Đây là một loại cảm giác sung sướng phát ra từ nội tâm!
Khi bị đối phương ám sát, gặp phải cảm giác tử vong đã cho hắn cảm giác… rất có ý nghĩa!
Cho dù đúng là hắn bị ám sát. Nhưng chuyện này sẽ không thể nào xảy ra ở sinh viên bình thường được. Chính “kịch bản” trong chuyện này đã làm cho hắn có cảm giác thư giãn, vui sướng.
Trong phút giây đó, Tống Thư Hàng thật sự hoài nghi không biết có phải sợi gân nào trong đầu mình bị mát dây rồi hay không.
“Nếu như là muốn lấy mạng mình... thì chắc hẳn kẻ đã điều tra về mình không thể thoát khỏi liên quan trong vụ này rồi.”
Trong lúc Tống Thư Hàng suy tư, ngón tay giữa lại miết nhẹ lưỡi dao kia. Lưỡi dao chuyển động qua lại giữa những ngón tay hắn trông giống như cánh bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Khi biết được được có người đang thu thập tin tức về mình từ chỗ Gia Cát Nguyệt, hắn đã suy nghĩ về thân phận của đối phương.
“Có thể loại trừ bọn lưu manh ở ngoài trường. Dù sao thì bọn chúng cũng chỉ là học sinh bình thường, hơn nữa lại đang sinh hoạt trong xã hội pháp luật. Không thể nào chỉ vì một xung đột nhỏ mà đi thuê cả sát thủ được. Nếu như đám lưu manh nào cũng làm vậy thì thế giới này loạn từ lâu rồi.
Khả năng kẻ theo đuôi Dược Sư cũng không lớn. Phần lớn người đi theo Dược Sư đều là người có chuyện muốn nhờ hắn giúp đỡ. Trừ khi là người có tính cách cực đoan mới định bắt cóc, uy hiếp Dược Sư. Nhưng loại khả năng này không nhiều lắm.”
“Loại trừ hết... thì cũng chỉ có việc của Vũ Nhu Tử”
Tống Thư Hàng lôi dây chuyền của mình ra, nhìn viên phong hồn băng châu kia.
Từng đợt hàn khí lạnh lẽo phát ra từ băng châu, làm cho đầu hắn càng thêm tỉnh táo, tư duy linh hoạt, đại não mở rộng.