Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Diệp mẫu nghe vậy, vội vàng quay đầu lại, thấy Diệp Thanh Huyền liền nhanh chóng bước tới.
Dưới vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Thanh Huyền, nàng xoay hắn một vòng tại chỗ.
Diệp mẫu kiểm tra một lượt, thấy con trai mình không có vấn đề gì, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên tâm.
Hành động này khiến Diệp phụ ngớ người, bĩu môi lẩm bẩm:
"Có cần phải thế không? Không phải chỉ là kiểm tra linh căn thôi sao? Chúng ta lại chưa từng kiểm tra, có thể có vấn đề gì chứ?"
Diệp Thanh Huyền thấy mẫu thân mình căng thẳng như vậy, cũng dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một luồng hơi ấm.
Diệp mẫu nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Diệp phụ, nhưng không để ý đến ông, mà nhìn con trai mình, mong chờ hỏi:
"Huyền nhi, thế nào rồi? Có linh căn không?"
Ngay cả Diệp phụ vẫn luôn tỏ ra không quan tâm, cũng vểnh tai lên nghe.
Đối mặt với câu hỏi của mẫu thân, lúc này Diệp Thanh Huyền cũng không giấu được nụ cười trên môi, nói:
"Có ạ! Cha, mẹ, con có linh căn."
"Thật sao?" Diệp mẫu mừng rỡ, không nhịn được hỏi lại lần nữa.
Đối mặt với câu hỏi thứ hai của mẫu thân, Diệp Thanh Huyền gật đầu thật mạnh.
"Tốt quá rồi, con trai giỏi lắm, ha ha ha."
Nhận được sự xác nhận của con trai, Diệp mẫu gần như mừng đến phát khóc, trong lòng vô cùng tự hào.
Diệp phụ ở bên cạnh cũng vui mừng bước tới, nhìn đứa con trai bảo bối của mình, thấp thỏm hỏi:
"Huyền nhi, là linh căn gì vậy?"
Diệp Thanh Huyền mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên đáp:
"Cha, con là đơn hệ hạ phẩm Thổ linh căn."
Diệp phụ nghe vậy, người cứng lại một chút, rồi vỗ vai Diệp Thanh Huyền:
"Thổ linh căn cũng không tệ, linh căn là nghìn người chọn một, con trai của ta khá lắm chứ? Ha ha ha."
Diệp Thanh Huyền nhận ra sự an ủi của phụ thân, không nói gì, chỉ trong mắt lộ ra vẻ tự tin.
"Đi, chúng ta về nhà."
Diệp phụ vung tay, dẫn Diệp mẫu và Diệp Thanh Huyền rời khỏi quảng trường kiểm tra.
...
Ba ngày sau, Diệp phụ tiễn Diệp Thanh Huyền đến cửa nhà.
Còn Diệp mẫu không nỡ chịu cảnh chia ly, trốn trong phòng nhìn trộm, âm thầm rơi lệ.
Trước lúc ly biệt, Diệp phụ nhìn người con trai đã trưởng thành của mình, nói với giọng điệu thấm thía:
"Huyền nhi à, nếu như mọi sự không thể xoay chuyển, vậy thì hãy trở về nhà! Cái thứ tu tiên kia cũng chỉ vậy thôi, chưa chắc đã tự tại bằng chúng ta đâu."
Ông tuy không có kiến thức sâu rộng, nhưng cũng biết không ít tin tức vỉa hè, nghe nói những tu tiên giả có thiên phú thấp kém ở bên ngoài sống không được như ý cho lắm.
Nghe lời phụ thân, Diệp Thanh Huyền gật đầu không nói, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ kiên định.
Thấy vậy, Diệp phụ trong lòng thở dài, tiếp tục nói:
"Ngươi một mình ở bên ngoài, phải tự chăm sóc bản thân, lúc cần hèn, khụ, lúc cần thận trọng thì vẫn phải thận trọng! Có thời gian thì về thăm mẹ ngươi nhiều hơn."
Diệp Thanh Huyền nhìn phụ thân mình với vẻ mặt kỳ quái, nói:
"Cha, người cứ yên tâm đi! Con trai của người rất quý mạng, sẽ không hành động lỗ mãng đâu. Vân Vụ Sơn cũng gần đây, đến lúc đó con sẽ thường xuyên về thăm cha và mẹ."
Diệp phụ nhận ra vẻ mặt kỳ quái của Diệp Thanh Huyền, ho nhẹ một tiếng, xua tay:
"Được rồi, ngươi đi đi! Chú ý an toàn."
Diệp Thanh Huyền cung kính cúi đầu chào Diệp phụ và hướng về phía trong nhà, trịnh trọng nói:
"Cha, mẹ, nhi tử đi đây, hai người bảo trọng."
Nói xong liền nén lại nỗi không nỡ trong lòng, quay người rời đi.
Hắn tuy là xuyên không trọng sinh, nhưng kiếp trước cha mẹ mất sớm, bản thân tính cách cô độc.
Đến thế giới này mười hai năm, cha mẹ hết lòng chăm sóc, khiến hắn cảm nhận được tình thương của cha mẹ đã lâu không có.
Nhân phi thảo mộc, thục năng vô tình?
Chỉ là, con đường tiên đạo đã định sẵn là cô độc.
Từng bước từng bước rời xa nhà, trong lòng Diệp Thanh Huyền, khát vọng theo đuổi tiên đạo càng thêm kiên định.
...
Khi đến đại sảnh kiểm tra linh căn lần trước, Diệp Thanh Huyền không thấy Diệp Vĩnh Luân.
Chỉ thấy Diệp Thanh Tiêu mặc bạch bào, đã đợi sẵn ở đó.
Diệp Thanh Tiêu vừa thấy Diệp Thanh Huyền, liền vui vẻ vẫy tay gọi lớn:
"Thanh Huyền, ở đây."
Nghe tiếng gọi của Diệp Thanh Tiêu, Diệp Thanh Huyền mỉm cười bước về phía hắn.
Đi đến trước mặt hắn, mới tò mò hỏi:
"Thanh Tiêu, ngươi đến sớm thật đấy! Vĩnh Luân tộc thúc đâu?"
Diệp Thanh Tiêu gãi đầu, cười ngây ngô:
"Ta cũng vừa mới đến thôi, chưa thấy Vĩnh Luân tộc thúc."
Nghe vậy, Diệp Thanh Huyền liền cùng Diệp Thanh Tiêu bắt đầu trò chuyện, từ từ chờ đợi Diệp Vĩnh Luân đến.
Sau khi giao lưu mới phát hiện, hoàn cảnh gia đình của Diệp Thanh Tiêu cũng tương tự như mình, chỉ là có thêm một cô em gái nhỏ hơn năm tuổi.
Hai người cứ thế đứng tại chỗ chờ một lúc, Diệp Vĩnh Luân liền xuất hiện, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này chính là tu sĩ đã cùng Diệp Vĩnh Luân đến kiểm tra linh căn lần trước.