Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Hôm nay lại là một ngày tốt lành, ta và Quy Quy bên nhau, gieo hạt rồi tưới nước.”

Trong tiếng ca quỷ khóc sói gào của Mạc An, lại một ngày mới bắt đầu. May mà động phủ có trận pháp mê vụ cách âm, nếu không thì người đầu tiên bị đánh chết chắc chắn là hắn.

Để che giấu tốc độ sinh trưởng bất thường của Tinh Ma Thảo sau này, kẻ keo kiệt như Mạc An đã kích hoạt trận pháp từ sớm. Tuy trận pháp này không có lực công kích gì, nhưng cũng đủ để che giấu tình hình bên trong động phủ.

Lấy hạt giống Tinh Ma Thảo ra, việc đầu tiên hắn làm là niệm một cái Trị Liệu Thuật cho tập thể chúng, dù có bệnh hay không, phòng ngừa vẫn hơn. Tinh Ma Thảo là linh thảo dùng để chế tác phù giấy, là loại nhất giai thảo dược giá rẻ, dựa theo số năm sinh trưởng mà chia làm ba phẩm cấp thượng trung hạ. Từ ba đến dưới mười năm là hạ phẩm; từ mười đến dưới ba mươi năm là trung phẩm; từ ba mươi năm trở lên là thượng phẩm.

“Một hạt một hố, hai hạt hai hố.”

Gieo hạt tương đối dùng ít sức, chỉ một buổi sáng Mạc An đã gieo xong bốn phần linh điền, khoảng hai trăm hạt, hơi dày một chút, bình thường một mẫu linh điền trồng bốn trăm cây Tinh Ma Thảo là hợp lý. Nhưng hắn không lo, vì những cây Tinh Ma Thảo này vốn sẽ không sinh trưởng bình thường. Một phần còn lại, Mạc An dự định trồng chút linh rau để ăn hàng ngày.

“Quy Quy, giờ là thời khắc chứng kiến kỳ tích rồi!”

Trước khi thi triển Cam Lâm Thuật, Mạc An nghiêm túc kéo Quy Quy tới làm khán giả.

Hai tay kết ấn, theo từng giây từng phút trôi qua, một khối cầu ánh sáng màu xanh nhạt dần hình thành trên tay, ngày càng lớn cuối cùng biến thành một đám mây xanh rộng ba thước, tràn ngập khí tức sinh mệnh, bay lên linh điền rồi rải xuống mưa bụi lất phất.

Một khắc trôi qua, sau khi mây tan, mắt trần có thể thấy màu xanh xuất hiện trong linh điền. Quan sát kỹ một phen, phát hiện phạm vi được Cam Lộ bao phủ khoảng một phần tư linh điền đều nảy mầm, bằng với tốc độ sinh trưởng bình thường trong nửa tháng.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Mạc An nở nụ cười: “Quy Quy, ba giỏi không!”

Đuôi Mạc An gần như vểnh lên trời, mặt đầy đắc ý khoe khoang với Quy Quy đang trợn tròn mắt.

“Gù gù.”

Đúng là khiếp sợ quy thật đấy, xem ra sau này mình sẽ có thật nhiều lấp lánh rồi! Nghĩ tới đó, mắt Quy Quy cũng phát sáng như ánh sao.

Tĩnh toạ một canh giờ để hồi phục linh lực, Mạc An lại thi triển Cam Lâm Thuật lần nữa.

Cứ như vậy: Thi triển thuật pháp, tĩnh toạ. Tới trưa, Mạc An đã thi triển Cam Lâm Thuật lên toàn bộ bốn phần đất trồng Tinh Ma Thảo.

Trong bữa trưa, hắn bắt đầu suy tính tương lai. Nếu mỗi ngày đều dùng Cam Lâm Thuật lên Tinh Ma Thảo, một ngày bằng nửa tháng, vậy thì bảy mươi hai ngày sau có thể đạt đủ ba năm tuổi, đủ tiêu chuẩn làm nhất giai hạ phẩm phù giấy.

Một cây Tinh Ma Thảo giá một khối linh thạch, tức là hai tháng rưỡi sẽ có được hai trăm khối linh thạch, một năm là khoảng một ngàn khối! Mà công việc tại Đan Các mỗi năm chỉ được sáu mươi khối linh thạch. Vậy mình rốt cuộc có nên từ chức không?

Nếu xét về lợi ích, tất nhiên là nên nghỉ. Nhưng cũng cần nhìn vào thực tế: Hiện tại hắn chỉ là Luyện Khí tầng một, việc tiêu thụ Tinh Ma Thảo sau này cũng không đơn giản. Từ chức sẽ có thêm thời gian làm ruộng, tu luyện, nhưng đồng nghĩa với tai hoạ ngầm sẽ tăng cao, không từ chức thì sẽ ảnh hưởng đến việc khác. Thật ra, mức lương mà Đan Các trả cho hắn là khá cao. Nếu là tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ bình thường trồng một mẫu linh điền nhất giai hạ phẩm ở tiểu phường Minh Vân, một năm cũng chỉ lời khoảng năm mươi khối linh thạch, lại còn chịu rủi ro.

Một mẫu linh điền trồng nhất giai hạ phẩm linh mễ thu được khoảng hai trăm cân, hai cân linh mễ đổi được một khối linh thạch, vậy là được một trăm khối. Trừ đi tiền thuê ba mươi, hạt giống mười, còn thêm linh phân bón, tính ra lãi chẳng được bao nhiêu.

Tinh Ma Thảo nếu chỉ đạt nhất giai hạ phẩm đã cắt, thì tiền lời không sai biệt lắm với linh mễ. Nhưng nếu đạt nhất giai trung phẩm, thượng phẩm thì sẽ lời hơn nhiều.

Nghĩ mãi không ra, cuối cùng Mạc An vẫn chưa quyết được. Nhưng ngày mai là hết hạn nghỉ phép với Vương chưởng quỹ, dù sao cũng phải đưa ra quyết định.

“Mạc Tiểu Nhị, con nói xem, ba nên chọn sao đây?”

Nhìn con rùa ăn cơm linh mễ ngon lành, Mạc An lẩm bẩm.

Quy Quy chẳng thèm để ý chỉ vùi đầu vào ăn, nhưng nhìn rất mãn nguyện. Không được, mình không thể mạo hiểm chút nào. Nhìn Quy Quy ngơ ngác, nghĩ đến mình có thọ mệnh vô hạn, đầu óc Mạc An lập tức tỉnh táo lại, quyết định xong xuôi.

“Mạc Tiểu Nhị, đợi con đột phá đến Luyện Khí trung kỳ là ba nghỉ việc, sau đó phải cố gắng đấy nhé!”

“Gù gù.”

Đây xem như một quyết định điều hòa, rõ ràng có năng lực mà cứ sống chật vật mãi thì không ổn.

Sáng hôm sau, Mạc An đi làm ở Đan Các như thường lệ. Sau khi về động phủ thì phóng thích Cam Lâm Thuật cho Tinh Ma Thảo. Tuy rất mệt, thời gian tu luyện cũng giảm sút, nhưng may là không xuất hiện ngoài ý muốn gì, chớp mắt đã tới ngày Tinh Ma Thảo thành thục. Nghĩ đến việc ngày mai thu hoạch Tinh Ma Thảo, trong phòng tu luyện Mạc An bứt rứt không tĩnh nổi tâm tu luyện, lăn qua lộn lại cuối cùng ra ngồi thiền cạnh linh điền.

Trời vừa hửng sáng, Mạc An đứng dậy quan sát tình trạng sinh trưởng của Tinh Ma Thảo. Thân cây màu xanh đậm, lá mỏng như liễu màu xanh nhạt pha chút lam, trên đó lấm tấm điểm sáng màu trắng lấp lánh như sao trời. Số lượng lá liên quan đến số năm sinh trưởng, mỗi năm mọc hai lá, tuổi càng cao lá càng lam, đốm cũng sẽ sáng hơn. Cả cây cao khoảng một thước, gió sớm thổi qua, lá cây va vào nhau kêu xào xạc như chuông gió.

Trong lòng Mạc An cảm thấy thỏa mãn. Quan sát cẩn thận, thấy dược niên và dược hiệu đều đạt tiêu chuẩn, lập tức chuẩn bị thu hoạch. Chế tác phù giấy chỉ cần thân và lá Tinh Ma Thảo, nên thu hoạch cũng dễ, chỉ cần chém đứt tận gốc là được rồi.

Làm một lúc, Mạc An bắt đầu thở hồng hộc. Tuy không khó, nhưng mệt rùa thật đấy! Tinh Ma Thảo có thể làm nguyên liệu chế tác phù giấy, tất nhiên tính dai vô cùng. Vì điều kiện thực tế, hắn không có linh liềm, chỉ dùng dao bếp nên phải dùng nhiều sức.

Làm việc hơn một canh giờ, lưỡi dao bếp cũng bị cùn mới xong việc thu hoạch được hai mươi bốn bụi cây. Thấy trên linh chung mà Quy Quy ôm hiện lên đã là giờ Thìn ba khắc (7 giờ 45 phút), Mạc An vội vã rửa mặt chải đầu, sau đó thi triển Thần Hành Thuật chạy thẳng đến Vương thị Đan Các.

“Hô hô hô!”

Dù đã vội hết mức, khi tới Đan Các thì vẫn vượt qua giờ Thìn bốn khắc. May là Vương Xuân Nhạc không trách móc gì, ngược lại còn quan tâm hỏi: “An, có chuyện gì xảy ra à? Sao lại vội vàng hấp tấp thế?”

“Không có gì đâu Vương thúc, xin lỗi thúc, cháu đến muộn.” Mạc An áy náy nói.

“Không sao không sao, sáng sớm cũng chẳng có mấy người tới, muộn tí cũng không vấn đề gì.” Vương Xuân Nhạc cười hiền.

Đối với Mạc An, một hậu bối cầu tiến, ông luôn rất khoan dung.

Sau khi nhận hai đơn hàng, Mạc An lại rảnh rỗi, ngồi sau quầy nhắm mắt dưỡng thần, thực ra là đang tra xét kiến thức chế phù trong truyền thừa. Trước đó hắn đã tranh thủ xem được không ít, chỉ còn chờ thực hành.

Hiện giờ Tinh Ma Thảo đã trưởng thành, đem bán hết thì không thực tế. Một tu sĩ Luyện Khí tầng một nho nhỏ như hắn mà ôm đống linh thảo đi bán, chẳng khác gì tự rước họa vào thân - không phải tự nói cho người ta là mình có vấn đề à?

Chế thành phù lục là một biện pháp không tệ. Không chỉ có thể học thêm một kỹ nghệ, nâng cao địa vị, phù lục làm ra cũng có thể tăng khả năng sinh tồn, sau này mang bán kiếm linh thạch cũng sẽ có giá hơn. Phải biết, trong giới tu tiên, tu sĩ biết tu tiên bách nghệ luôn có địa vị rất cao, đặc biệt là bốn đạo Đan Trận Khí Phù. Vừa tăng địa vị xã hội, lại có thêm của cải, đúng là một mũi tên trúng hai đích. Hiện tại điều Mạc An lo lắng chính là không biết thiên phú chế phù của mình ra sao. Tuy tự đọc điển tịch thấy không vấn đề gì, nhưng chưa thực hành thì vẫn cần kiểm chứng cụ thể.

Cảm nhận được có người vào cửa, Mạc An nhìn qua thì thấy một đại hán râu quai nón, lập tức lên tiếng bắt chuyện:

“Vị đạo hữu này cần gì vậy, là muốn xem đan dược sao?”

“Đúng, cho ta một bình nhất giai trung phẩm Hồi Xuân Đan!”

Thanh âm hùng hùng hổ hổ vang lên từ miệng đại hán.

“Mẹ kiếp, nghe nói hôm qua lại có mấy nhóm người gặp nạn ở Minh Vân sơn mạch, chuyện này xảy ra thường xuyên hơn trước rồi. Ông đây phải chuẩn bị cho đầy đủ, nếu gặp lũ chó má đó, nhất định khiến bọn nó có đi không có về!”

"Phải cẩn thận, an toàn là trên hết.” Mạc An phụ họa, đưa bình ngọc trắng đựng đan dược cho đại hán.

“Cảm ơn đã chiếu cố, năm mươi linh thạch.”

Giá thông thường, đại hán sảng khoái trả linh thạch, cầm bình đan dược rảo bước rời khỏi tiệm.

Nhìn theo bóng lưng của đại hán, Mạc An trầm ngâm suy nghĩ xưa nay chưa từng thiếu tu sĩ dựa vào cướp bóc mà sống ở trong giới tu tiên. Tin tức gần đây nghe thấy đúng là nhiều hơn thật.

Bản thân không rời khỏi phường thị thì chắc không bị ảnh hưởng, nhưng cũng không thể lơ là, lỡ bị vạ lây thì phiền toái rồi.