Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cái thứ hai chính là Uẩn Bảo. Sự hiện hữu của hắn sẽ vô thức ảnh hưởng đến vạn vật xung quanh, khiến chúng phát triển và tiến hóa theo chiều hướng tốt đẹp. Nếu tu vi đủ cao, ở một nơi đủ lâu, thậm chí có thể biến vùng đất tầm thường thành phúc địa. Đây là một thần thông bị động, nhưng Mạc An lại có khả năng kiểm soát nó khá mạnh. Tuy không thể hoàn toàn tùy ý, nhưng có thể điều chỉnh phạm vi và cường độ ảnh hưởng ở mức lớn nhất. Chính thần thông này giúp Quy Quy tiến hóa, trở nên thông minh. Từ sau khi ký khế ước, Mạc An vẫn âm thầm dùng thần thông này lên Quy Quy.
Cuối cùng là năng lực thuật pháp. Loại này khác biệt lớn với hai cái trên, có thể chủ động học tập, không bị giới hạn huyết mạch. Tất nhiên, uy lực và hiệu quả cũng không thần dị bằng.
Hiện tại Mạc An nắm giữ ba loại thuật pháp: Cam Lâm Thuật, Trị Liệu Thuật và Thần Hành Thuật. Hai cái đầu học từ ký ức truyền thừa. Thần Hành Thuật là pháp thuật phổ biến dùng để chạy trốn trong tu tiên giới, Mạc An dùng hai viên linh thạch mua được. Cam Lâm Thuật và Trị Liệu Thuật thuộc dạng tương đối quý giá trong nhất giai thuật pháp, chủ yếu dùng để thúc đẩy linh dược sinh trưởng và trị liệu ngoại thương. Nhưng sau khi học, Mạc An bất ngờ phát hiện, uy lực thuật pháp mình thi triển mạnh hơn bên ngoài ghi chép rất nhiều.
Chưởng quỹ Vương Xuân Nhạc ở Đan Các nơi Mạc An đang làm công, gia tộc nổi danh vì luyện đan tại Minh Vân sơn mạch, trong tộc cũng cất dấu Cam Lâm Thuật và có người học. Từ thăm dò, Mạc An biết được, hiệu quả khi hắn thi triển Cam Lâm Thuật mạnh gấp vài lần, thậm chí hàng chục lần tu sĩ bình thường. Mà thuật pháp này bình thường phải Luyện Khí hậu kỳ mới học được, trong khi hắn mới Luyện Khí tầng một đã học xong.
Đang suy nghĩ lung tung, âm thanh túi vải bị kéo lê ở góc động phủ kéo hắn trở về hiện thực. Nhìn sang, thấy một con rùa to bằng quả bóng đang tha cái túi vải tròn xoe, lén lút đi men theo tường với đôi chân ngắn. Ánh mắt sắc bén của Mạc An lia tới, hét lớn:
“Tiểu Nhị, ngươi muốn đi đâu đấy!”
Bóng rùa nhỏ đang đi rất vui vẻ lập tức khựng lại, ngậm chặt túi trong miệng, bắt đầu lùi về phía sau. Nhưng với sải chân dài hơn, Mạc An đã từ từ tiến đến gần, túm lấy cái đuôi ngắn, nhấc nó lên, hắn nhìn túi vải mà Quy Quy cố sức che chắn, cười như ác ma:
“Ồ! Đây chẳng phải hạt châu huỳnh quang của hai ta sao? Con trai ngoan lấy tới chuẩn bị hiếu kính dâng hết cho ba à?”
Nói rồi nhẹ nhàng kéo túi ra.
“Xì xì!”
Đôi mắt đen láy của Quy Quy tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Trên đời làm gì có ai mặt dày đến mức này chứ!
Đám châu huỳnh quang này gần như đều là nó lao động mà có, vì mấy hạt châu ấy, nó pha trà, rót nước, quét dọn. Hầu như kỹ năng gì cũng tinh thông. Trừng mắt nhìn Mạc An đầy giận dữ, Quy Quy bỗng nhắm mắt, giơ chân đạp hai cái giả chết.
Nhìn Quy Quy giả chết, Mạc An chẳng hề dao động.
Một lúc sau, Quy Quy lén he hé mắt, thấy ác ma vẫn đang nhìn chằm chằm, đành vỗ nhẹ ba cái vào tay áo hắn.
Mạc An cố nhịn cười, miệng lại nghi hoặc: “Ồ, thì ra không phải đưa hết cho ta hả, vậy được, ngươi đưa ba viên cho ta là tốt rồi.”
Nói rồi đặt Quy Quy lên bàn đá, dù bận vẫn ung dung chờ xem.
Lộc cộc cộc, ba viên châu phát sáng trắng trượt khỏi túi vải màu vàng. Nhìn hạt châu lấp lánh lại bị bòn rút thêm một viên, Quy Quy giận muốn nổ phổi. Đây là lần thứ bao nhiêu rồi hả? Hai viên thành ba viên, năm viên thành sáu viên. Từ sau khi tên Mạc bóc lột này chỉ còn một viên châu, chính nó làm không ít việc mà số hạt châu lại chẳng tăng thêm, thậm chí còn ít đi. Tuy không hiểu nguyên nhân, nhưng Quy Quy cứ thấy chắc chắn là do tên cười như ác quỷ này giở trò.
Thấy Mạc An bỏ châu vào túi, ánh mắt lưu luyến của Quy Quy mới rời đi. Nó quay lưng lại, nhắm mắt giả vờ ngủ, túi vải vàng bị nó ôm chặt dưới bụng.
“Con trai ngoan? Giận rồi à?”
Mạc An nhẹ nhàng xoa đầu Quy Quy. Thấy nó không phản ứng, hắn nói:
“Ba sắp kiếm được nhiều tiền rồi, đến lúc đó mua cho con một phòng đầy hạt châu sáng lấp lánh nhé?”
Thấy nó không nhúc nhích, mắt không mở, nhưng cơ thể lại căng cứng, mắt Mạc An tràn đầy ý cười. Thật là ngốc dễ thương muốn chết! Hắn ghé sát đầu nó, nhịn cười nói:
“Lần này ba không lừa đâu.”
Chọc ghẹo xong Quy Quy, tâm trạng tốt Mạc An bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ cho động phủ mới.
Tổng diện tích khoảng hơn một mẫu, trong đó linh điền nửa mẫu, phòng tu luyện một phần, còn lại là phòng ngủ, tĩnh thất chế phù, tiểu thú viên nuôi linh thú và một gian nhà bếp. Cuối cùng là góc tây nam viện có một hồ nước dài một trượng rưỡi, rộng một trượng. Linh điền nằm ở phía đông tiểu viện.
Toàn bộ động phủ được một nhất giai trung phẩm trận pháp Mê Vụ trận bao quanh, khởi động cần tiêu hao linh thạch. Đây là tiêu chuẩn cho tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, còn Mạc An mới Luyện Khí sơ kỳ đã thuê, tuy hơi gây chú ý nhưng cũng không sao. Dù sao thân phận tiểu nhị Vương thị Đan Các cũng có chút uy hiếp, hơn nữa hắn cũng không ra khỏi phường thị. Việc cấp bách là khai khẩn linh điền, trồng linh thảo linh dược, để chúng sinh linh thạch cho hắn.
Sau khi quét dọn các khu khác, Mạc An lấy dụng cụ chuẩn bị từ trước ra bắt đầu xử lý linh điền. Một cái nhất giai hạ phẩm linh cuốc, ngoài ra không còn gì khác vì dù sao linh khí cụ rất đắt. Chỉ cái cuốc nhỏ này thôi cũng tốn của hắn hai mươi viên linh thạch. Giá nhất giai hạ phẩm linh khí dao động từ hai mươi đến năm mươi viên linh thạch, linh cuốc là loại rẻ nhất trong đó.
Cạch cạch cạch một hồi đào xới, nhìn mặt trời sắp lặn và linh điền vẫn chưa khai khẩn được bao nhiêu, Mạc An thở dài, lầm bầm: “Mẹ nó, đất này làm bằng sắt chắc? Sao mà cứng thế!”
Vì phải dùng linh khí thúc động linh cuốc làm vỡ lớp đất cứng rắn, làm cho linh khí ngưng kết trong linh thổ phân bố đều, cho nên tốn không ít thời gian, lại mệt bở hơi tai mà công việc thì chẳng xong được mấy.
Lau mồ hôi trên trán, Mạc An vừa định vào bếp uống nước thì thấy Quy Quy lảo đảo đi tới, đội cái cốc trên đầu và cầm khăn mặt tiến lại gần. Đến trước mặt Mạc An, cổ họng kêu “ục ục”, cọ cọ vào quần hắn. Thấy vậy, Mạc An vội vàng nhận lấy, đưa tay xoa đầu nó một cái.
“Cảm ơn Tiểu Nhị!”
Quy Quy lắc lắc móng vuốt nhỏ, như muốn nói không có gì.
Uống nước xong, Mạc An ôm lấy Quy Quy, chuẩn bị nấu bữa tối cho hai rùa.
Quy Quy ngồi trên ghế con nhóm lửa, Mạc An vo gạo, phối hợp vô cùng ăn ý. Khói bếp lượn lờ bay lên, mùi cơm thơm ngào ngạt tràn ngập mũi Mạc An.