Trường Sinh Tiên Quy

Chương 11. Hậu Thổ Linh Quy

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thấy Quy Quy nuốt chửng xong một viên Thú Linh Đan rồi nằm phục xuống, Mạc An cũng không chú ý thêm nữa, tiếp tục nhập định tu luyện.Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Mạc An lại quay về như thường: Đi làm, trồng trọt, vẽ phù và tu luyện.

Số Tinh Ma Thảo thu hoạch cũng đã được hắn luyện chế thành phù giấy trống, tay nghề đã có tiến bộ, một trăm năm mươi gốc Tinh Ma Thảo chế thành một trăm sáu mươi tờ phù giấy.

Quy Quy cứ cách một hai ngày lại nuốt một viên Thú Linh Đan nhất giai trung phẩm, không phụ sự kỳ vọng, cuối cùng vào sáng nay cũng cảm nhận được cơ hội đột phá.

Mạc An vội vàng chạy tới Đan Các xin nghỉ phép rồi trở về động phủ.

Nhìn Quy Quy đang ngủ say, khí tức trên thân lúc trầm lúc bốc, lòng hắn cũng bồi hồi, vừa vui mừng lại kích động xen lẫn căng thẳng!

Thời gian như trôi chậm lại, tới tận trưa vẫn chưa thấy dấu hiệu đột phá thành công, Mạc An bắt đầu lo lắng.

“Mạc Tiểu Nhị à, cố lên, đột phá xong ba dắt ngươi đi ăn một bữa lớn! Nghe nói linh thiện ở Hương Mãn Lâu ngon lắm, ngươi đột phá xong chúng ta phải đi chiến một bữa.”

Mạc An lải nhải không ngớt, ngắm thân thể Quy Quy ngày một phồng lên như bong bóng, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ. Ngồi xếp bằng lại gần, theo thời gian trôi đi, lấy Mạc An làm trung tâm dần dần xuất hiện một từ trường đặc biệt có thể thấy bằng mắt thường, bên trong tràn đầy năng lượng khiến vạn linh khát vọng, sản sinh rung động.

Trong lúc vô tình, linh thực trong tiểu viện bắt đầu nghiêng về phía Mạc An. Dĩ nhiên biến hóa lớn nhất vẫn là Quy Quy, dưới ánh mắt tròn xoe của Mạc An, có thể thấy rõ chiếc mai xám mờ của nó bắt đầu xuất hiện những đường vân nâu nhạt, toàn bộ mai rùa cũng dần chuyển sang màu sẫm, như thể ai đó nhỏ một giọt mực đặc vào rồi loang ra, cơ thể nó cũng bắt đầu phình to nhanh chóng.

“Xì xì!”

Ngay lúc mặt Mạc An cắt không còn giọt máu, môi trắng bệch như thể vừa tự thưởng cho bản thân mấy trăm lần trong ngày, thì Quy Quy cuối cùng cũng tỉnh lại. Thân hình khổng lồ của nó vụng về di chuyển mấy bước, rồi trở lại bên người Mạc An, cọ cọ vào hắn một cái. Một cú cọ khiến Mạc An đang ngồi xếp bằng suýt nữa thì ngửa người tay chân chổng lên trời.

Mạc An yếu ớt mắng: “Mạc Tiểu Nhị, cái đồ ranh con này, con định giết ba à?”

“Xì xì.”

Lúc này Quy Quy mới chú ý thấy sự khác thường của Mạc An.

Yếu! Rất yếu! Nó có hơi đau lòng, định tiến lên cọ thêm cái nữa, Mạc An vội vàng ngăn lại, thều thào nói:

“Mạc Tiểu Nhị, làm rùa thì cũng nên biết mình biết ta, nhìn cái thể hình của ngươi bây giờ đi, chẳng phải cọ phát là ba ngươi đi đời nhà ma à?”

Quy Quy tròn mắt quan sát bản thân, cổ nghiêng trái, ngoẹo phải, quay vòng vòng quanh mình như sắp cắn vào đuôi.

“Ục ục!”

Âm thanh vui vẻ vang lên từ miệng nó, thật sự, to quá trời! To gấp năm sáu lần so với trước kia. Hơn nữa, những đường vân tối tăm trên mai, sắc màu toàn thân thêm trầm đậm, đầu rùa góc cạnh rõ ràng, càng toát lên khí chất oai phong bất phàm. Trước kia nó cỡ cái chậu rửa mặt, giờ thì đã to cỡ cái cối xay, đứng thẳng lên cao hơn năm thước (khoảng 1m7), hoàn toàn dư sức chở một người trên lưng.

Ngắm đủ bản thân oai phong hùng tráng, Quy Quy bắt đầu từ từ bò về phía Mạc An. Một hồi lâu mới điều chỉnh xong tư thế, định đặt cái đầu to lên ngực Mạc An như thường lệ. Nhưng nhìn thấy hắn nhắm mắt, sắc mặt xám trắng, dường như nhận ra điều gì, nó lại chậm rãi lùi về sau rồi mới an tâm nằm xuống.

Trừng mắt lớn, lặng lẽ nhìn Mạc An nhập định hồi phục.

---

Lần này tiêu hao quá lớn, mãi tới khi ánh chiều tà tắt dần, Mạc An mới tỉnh lại. Sắc mặt vẫn không quá tốt, toàn thân toát ra vẻ yếu đuối mong manh như mỹ thiếu niên dễ vỡ, muốn hoàn toàn khôi phục còn cần thời gian.

“Uẩn Bảo” là một loại thiên phú thần thông bị động, tuy Mạc An có thể điều khiển ở mức độ nhất định, nhưng mở hết công suất vẫn là gánh nặng rất lớn đối với hắn. Hơn nữa loại tổn hao này không thể nhanh chóng phục hồi bằng cách thông thường, chỉ có thể dựa vào thời gian. Nhưng lúc này khi nhìn thấy Quy Quy trừng mắt sáng long lanh nhìn mình, Mạc An cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

“Mạc Tiểu Nhị, cảm giác thế nào rồi?”

Mạc An vỗ vỗ cái đầu to của nó hỏi.

Bây giờ nó khác xa so với lúc mới đầu ở trong trí nhớ của Mạc An, trước kia nho nhỏ đáng yêu, giờ là thân hình to lớn, nhìn rất oai phong.

“Ục ục!”

Quy Quy kêu to một tiếng, ý nói rất tốt.

Mạc An nhìn kỹ đặc điểm bên ngoài của nó, bắt đầu suy nghĩ xem nó hiện tại là phẩm chủng rùa gì. Không nghi ngờ gì nữa, bây giờ Quy Quy tuyệt đối không còn là Nham Quy, bởi vì Nham Quy trưởng thành đến Luyện Khí trung kỳ dù có lớn đến mấy cũng không vượt quá ba lần kích thước ban đầu.

“Có vân đen, thân rùa thêm trầm, còn đang phát triển về hướng to hơn.”

So sánh với những gì từng thấy trong bách khoa toàn thư linh thú, Mạc An đột nhiên nhớ ra một loại yêu thú giống rùa có vẻ ngoài rất giống Quy Quy hiện tại: Hậu Thổ Linh Quy. Một loại yêu thú hệ thổ, nổi danh nhờ thuật pháp hệ thổ, phòng ngự cường đại và thân thể khổng lồ, lúc trưởng thành là cảnh giới Trúc Cơ.

Thông thường Hậu Thổ Linh Quy có hạn mức cao nhất là Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng cũng có trường hợp hiếm hoi đột phá Tử Phủ. Nhìn thân hình to lớn, mang lại cảm giác an toàn của Quy Quy, Mạc An không những không vui mừng, mà ngược lại còn thấy phiền não.

Dùng lực mạnh quá rồi!

“Giờ mang ra ngoài, chẳng phải rõ rành rành là rước phiền toái sao? Nói đây là Nham Quy, ai tin? Chỉ e là ai gặp cũng muốn bắt đem đi khoét máu róc xương!”

Rút máu lột da, mạnh mẽ giải trừ khế ước, Mạc An càng nghĩ càng thấy sợ.

Kế hoạch ban đầu của hắn chỉ là nhân cơ hội Quy Quy đột phá để nó trở thành một yêu thú cường đại cấp Luyện Khí đỉnh phong, nếu có thể thức tỉnh một hai thần thông thiên phú thì càng tốt. Bởi vì linh thú đã ký khế ước, trừ phi cực kỳ quý hiếm, thường không có tu sĩ nào muốn cướp, bởi sau khi cưỡng ép giải trừ khế ước, linh thú sẽ bị tổn thương nguyên khí, hạ thấp tiềm lực. Nếu giết chết để bán máu thịt da, tuy có giá trị hơn linh thú cùng giai, nhưng không đến mức quá mức, lại còn kết thù sâu với tu sĩ sở hữu linh thú, được chẳng bù mất.

Điều Mạc An không ngờ là uy lực của “Uẩn Bảo” còn vượt xa tưởng tượng. Phải biết bản thân hắn mới chỉ là Luyện Khí tầng hai, vậy mà có thể khiến một linh thú có tư chất chỉ tới Luyện Khí trung kỳ đột nhiên lột xác lên đến Trúc Cơ đỉnh phong. Dù tiêu hao rất lớn, lại có thể do hắn và Quy Quy đều là rùa nên mới có hiệu quả như vậy, nhưng cũng rất thần kỳ rồi. Với linh thú và yêu thú, khó nhất chính là thay đổi huyết mạch và tư chất.

Cả đêm suy nghĩ, Mạc An cũng không nghĩ ra đối sách nào khả thi. Sáng hôm sau, hắn để Quy Quy ở nhà, còn mình thì quay lại Đan Các làm việc, hắn định làm nốt tháng hai rồi xin nghỉ.

Thứ nhất là nghĩ thêm biện pháp đối phó tình huống hiện tại của Quy Quy. Thứ hai là coi như kết thúc cuộc sống an ổn hơn hai năm ở Đan Các, cũng phần nào đền đáp tình nghĩa mà Vương chưởng quỹ dành cho hắn.

Dù giờ tình hình Quy Quy có biến số, Mạc An vẫn không định thay đổi kế hoạch ban đầu.

Hắn định mua một túi linh thú thả Quy Quy vào bên trong, thỉnh thoảng phóng chút khí tức ra có thể khiến người khác nhận ra bên trong là một linh thú Luyện Khí trung kỳ. Chỉ có điều như vậy thì hơi thiệt thòi cho Quy Quy, mà nếu gặp chiến đấu cũng dễ bại lộ.

Tuy nhiên, Mạc An cũng không định rời khỏi phường thị, xác suất gặp nguy hiểm vẫn rất thấp. Ít nhất tỷ lệ an toàn cũng bốn sao, nhưng Mạc An vẫn thấy không yên lòng, tám chín phần nắm chắc có được coi là chắc không? Đó là đang đi trên dây thừng!

---

“An, sao rồi, thuận lợi đột phá chứ?”

Thấy Mạc An bước vào, Vương Xuân Nhạc quan tâm hỏi.

“Vương thúc, đột phá rồi ạ!” Mạc An mỉm cười rạng rỡ.

“Vậy thì tốt, tốt lắm! Sau này cháu cũng có chỗ dựa rồi!” Vương Xuân Nhạc vui mừng thay cho hắn.

Nói rồi như nhớ ra điều gì, ông lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc hộp gỗ đưa cho Mạc An.

“Đây là lễ vật thúc chuẩn bị cho linh sủng của cháu.”

Mạc An mở ra nhìn, là một cây linh thảo xám nâu, hình dáng ngoằn ngoèo, toàn thân lồi lên như lớp giáp mai.

“Quy Linh Thảo nhất giai trung phẩm?”

“Thế nào, hợp với nó chứ?”

Vương Xuân Nhạc gật đầu, mỉm cười hỏi.

“Hợp, hợp lắm ạ! Vậy cháu thay Tiểu Nhị cảm ơn Vương thúc!”

Thấy Mạc An nhận lấy, gương mặt nghiêm túc của Vương Xuân Nhạc nở nụ cười hiền hòa.

Giá Quy Linh Thảo nhất giai trung phẩm khoảng năm, sáu khối linh thạch, Mạc An nhận lấy không thấy áp lực gì, cũng vì lý do đó nên hắn mới mở hộp kiểm tra ngay trước mặt, nếu là lễ vật quá quý trọng, hắn nhất định sẽ không nhận.