Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 1. Thế người khó sống

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Nguyên ca nhi, trong nhà sắp hết lương để ăn rồi."

Triệu Vân mơ màng không tỉnh, bên tai nghe được âm thanh của nữ nhân. Âm thanh tựa như từ ngoài biển khơi vang vọng vỗ vào bờ, phiêu miểu kỳ ảo, thần bí mê hoặc, nhưng lại chỉ nghe được tiếng hải lưu rì rào từ chốn biển sâu.

Nương theo thanh âm này, hắn tựa như bị chiêu hồn, mờ mịt vô tri bay ra biển, một chút ký ức… cũng theo đó tràn về.

Hắn nhớ hắn đang uống rượu.

Trong buổi họp lớp.

Bạn cũ một thời, bây giờ đã có không ít người trở nên nổi bật và thành công. Mà hắn, trước kia là lớp trưởng, bây giờ lại cầm dao mổ lợn.

Cho nên, hắn mượn rượu giả ngu, cúi đầu, và chỉ nốc rượu.

Sau đó, hình ảnh tựa như kính vỡ.

"Nguyên ca nhi, nếu ngươi không ra ngoài săn thú, chúng ta đều sẽ chết đói. Gần đây trong thôn không có nhiều người cần viết chữ, ta không kiếm được tiền, thật xin lỗi."

Giọng nói của nữ nhân kia lại vang lên, mang theo vẻ áy náy.

Nguyên ca nhi là ai?

Cô ấy đang gọi ai?

Triệu Vân rất tò mò.

Ngay sau đó, tựa như để trả lời câu hỏi của hắn, vô số trí nhớ cuồn cuộn xâm nhập vào trong đầu hắn.

Những tin tức xa lạ này, để cho hắn trong vài phút ngắn ngủi, trải qua nhân sinh của một người nào đó.

Triệu Vân hiểu rồi.

Thì ra, Nguyên ca nhi chính là hắn.

Hắn… đã xuyên không!

Nguyên ca nhi tên là Lý Nguyên, là một thợ săn ở huyện Sơn Bảo này.

Sở dĩ làm thợ săn, cũng là bởi vì trong nhà có huyện lệnh tiền nhiệm phát cho một tờ giấy "chuẩn săn lệnh".

Ba năm trước, ôn dịch hoành hành qua huyện Sơn Bảo, cha mẹ Lý Nguyên không thoát khỏi thiên tai.

Cha mẹ chết, còn hắn phải tiếp tục sống.

Lý Nguyên không biết làm gì khác, đành phải nhắm mắt lên núi săn thú.

Về phần nữ nhân này, là một vị bạn cũ của hắn đã lưu lại trước khi đi xa.

Người bạn cũ kia rất có phong phạm hiệp khách, làm người cũng giống như người giang hồ, Lý Nguyên rất bội phục người này, trước đây khi uống rượu không ít lần nói chuyện "thẳng thắn chân thành".

Nhưng nữ nhân này ở lại đây đã gần hai năm, vị bạn cũ kia vẫn chưa trở về.

Lý Nguyên hiểu được, sợ không phải là lưu lại, mà là phó thác.

Nữ nhân tên là Diêm Ngọc, năm nay 20 tuổi, sinh nhi thanh tú, nhưng vì suy dinh dưỡng nên có chút gầy gò. Ngày thường mặc áo nông thôn màu xanh vải trắng, quần đen bó sát che lấy chân dài, đứng dưới ánh mặt trời vàng chói, cũng được coi là một cô gái nông thôn xinh đẹp động lòng người.

Diêm Ngọc biết viết chữ, cho nên thông qua viết thư giúp người khác để kiếm chút tiền đồng.

Lúc Lý Nguyên ra ngoài săn bắn, nàng ở nhà dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, giặt giũ nấu cơm, chịu thương chịu khó.

Nhưng đầu đông năm nay, Lý Nguyên đi ra ngoài săn thú, bị một con lợn rừng lớn phát điên làm kinh hãi, xém chết chạy thoát trở về nhà, sau đó bệnh nặng một hồi.

Hôm nay thấy có hơi chuyển biến tốt đẹp, nhưng mới đứng dậy, trời xoay đất chuyển, ngã ngồi trên mặt đất.

Sau đó, Triệu Vân liền xuyên qua.

Lúc này.

Triệu Vân vẫn phải mất một lát mới tiếp nhận được sự thật này.

Hắn cố gắng mở mắt ra, thấy rõ thôn cô xinh đẹp nhỏ gầy trước mặt, lại nói tiếp, nữ tử này còn lớn hơn hắn ba tuổi, cho nên ngày thường hắn hay gọi là "Diêm tỷ".

"Không sao chứ? Lý Nguyên, hay là hôm nay ngươi nghỉ ngơi thêm đi, ta sang nhà Vương thẩm sát vách xem có thể mượn hai ngày ngô hay không, không có ngô, mượn chút đậu cũng được."

"Diêm tỷ, giờ ta đi săn trước, săn được thì không cần mượn."

Triệu Vân, hoặc là Lý Nguyên, hít sâu một hơi.

Nếu đã đi tới thế giới này, dù sao cũng phải đi ra ngoài quan sát mới được.

"Vậy, Nguyên ca nhi nhớ phải cẩn thận, mùa đông này trên núi vốn không nhiều con mồi, dám đi lại nếu không phải là da dày thịt béo, thì cũng chính là loài hung mãnh." Diêm Ngọc có chút lo lắng.

Đối với nàng mà nói, Lý Nguyên đã là nam nhân duy nhất mà nàng có thể dựa vào.

Lý Nguyên không nói gì, hắn yên lặng cầm lấy cung săn treo trên tường, lại cầm lấy ống tên sờn da và một cái túi nhỏ bên cạnh.

Ống tên cắm năm mũi tên, đầu được mài sắc nhọn, trong túi này vốn có mười lăm mũi, nhưng khi bị heo rừng đuổi đã rớt mười mũi, hiện tại còn lại năm mũi tên đã là không tệ rồi.

Trong túi là hai mươi viên đá nhỏ, "bắn đá" có thể giữ được da lông con mồi không bị hỏng, do đó bán với giá tốt hơn.

Hắn đẩy cửa ra.

Ngoài cửa có một sợi dây thừng, trên dây thừng có thắt một cái vòng cổ. Trước kia hắn từng nuôi một con chó vàng, cũng chính là mùa thu năm nay, nó trung thành hộ chủ, kết quả bị gấu đen điên cuồng đập chết. Nếu không phải như thế, mùa đông này, hắn cũng không đến mức bị lợn rừng đuổi.

Nút thắt dây thừng thê lương lắc lư trong gió, gõ vào tường gỗ, vang lên âm thanh ‘cộc cộc’ nhè nhẹ.

"Sống tiếp!"

Lý Nguyên thu tầm mắt lại, lấy cái đao bổ củi cạnh tường dắt vào bên hông, rồi lại cầm một cây đinh ba, nhìn tới đường núi xa xa, bước chân đi ra ngoài.

Hắn vừa đi vừa quan sát xung quanh, chỗ hắn đang ở Tiểu Mặc sơn thuộc huyện Sơn Bảo, mặc dù không phải xóm nghèo, nhưng cũng chỉ hơn xóm nghèo một chút xíu.

Hiện tại Lý Nguyên cần làm, là tăng cường bản lĩnh, kiếm nhiều tiền hơn, sau đó chọn ngày lành tháng tốt cưới Diêm Ngọc, rồi chuyển tới Ngân Khê sinh hoạt.

Trị an ở Ngân Khê tốt hơn Tiểu Mặc sơn này nhiều.

Nhưng muốn qua đó được, thì phải có quan hệ.

Không có, vậy thì cần bạc.

Đáng tiếc, bản lĩnh săn thú của hắn không cao, khó mà tích góp đủ tiền bạc.

Lý Nguyên thở ra một hơi, bỏ đi tạp niệm, dựa theo kinh nghiệm trong đầu, vừa quan sát xung quanh vừa đi lên núi, đi qua sơn khẩu, tới chút nữa, vào hẻm núi chính là thực sự tiến vào núi lớn.

Bóng núi xế tà.

Ngày nhanh chóng đi qua.

Chạng vạng tối, Lý Nguyên lê thân thể mệt mỏi trở về nhà.

Cái gì cũng không săn được!

Mùa đông trên núi vốn đã ít dã thú, càng gần vùng núi có người ở thì lại càng ít, lần trước, con lợn rừng kia cũng là vì hắn đi tới ‘ngọn núi thứ hai’ mới gặp được.

Nhưng hôm nay, hắn không mạo hiểm đi sâu vào.

Trong phòng, Diêm Ngọc thấy hắn về tay không, không hề nói gì, đi tới trước gương đồng, lấy nhúm tro gỗ ở trong chậu bôi lên mặt, rồi nghiêng đầu nhìn Lý Nguyên, hỏi:

"Nguyên ca nhi, có xấu hơn không?"

Lý Nguyên nhìn sang, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Diêm Ngọc trở nên xám xịt, giống như người bị bệnh.

Hắn gật gật đầu, thở dài nói:

"Diêm tỷ, làm phiền tỷ rồi."

Diêm Ngọc mỉm cười, nháy mắt nói:

"Ta sang nhà Vương thẩm mượn chút lương, sẽ về liền."

Dứt lời, nàng liền cầm cái bát, vội vã đẩy cửa đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Diêm Ngọc trở về, nhưng trong chén chỉ chứa một ít "hỗn hợp".

Ngô chỉ có một ít, còn lại chủ yếu là khang cốc và hạt đậu.

Khang cốc là gì?

(*Chú: cám – lợn, heo thường ăn…)

Là phần cặn của lương thực, khó mà nuốt xuống, nếu bịt mũi thì vẫn có thể nuốt được.

Mùa thu năm nay, trong huyện mất mùa, lương thực không nhiều, giá gạo tăng lên, vụn cám cũng theo đó mà tăng giá.

"Nguyên ca nhi, chút nữa ta lựa đậu ra, nấu cho ngươi chén cơm đậu." Diêm Ngọc nói.

Lý Nguyên nói: "Nấu chung đi, chúng ta ăn chung."

Sau bữa ăn.

Lý Nguyên nằm trên giường, lúc trưa chăn mền đã được hông khô dưới mặt trời, ngủ cũng coi như thoải mái.

Nhưng ở dưới mền là cỏ tranh bện, có hơi lạnh.

Hắn rụt người lại, cố quấn mình trong chăn càng nhiều càng tốt, không nhúc nhích, giữ lại chút hơi ấm.

Thật lâu, hắn cười nhạo chính mình.

Hắn hai mắt đen thui đi tới dị giới, muốn sống sót đều gian khổ, tựa như còn không thoải mái bằng làm đồ tể.

Đây cũng không phải là chán nản.

Phàn nàn vẫn phải phàn nàn, chờ sáng mai phải nghĩ cách.

Giữa cái trời đông này, làm sao mà đi săn được?

Nhưng nếu không đi săn, vậy làm cái gì giờ?

Thời đại này, ngay cả nhà địa chủ cũng không thiếu người, muốn bị người bốc lột còn không có ai thèm, trừ phi tự bán chính mình.

Ở trong trí nhớ, Lý Nguyên biết được một số việc.

Có mấy nhà ở Tiểu Mặc sơn đã lặng lẽ bán người trong nhà đi, có bán con trai có bán con gái, thậm chí bán cả lão bà.

Hoàn cảnh như vậy, nhà Vương thẩm cho mượn chút lương đã là không tệ rồi.

"Ngủ thôi." Thiếu niên nhắm mắt lại, không nghĩ nhiều nữa.

Tới nữa đêm, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt.

Hắn mở mắt ra, thấy trong bóng tối, một bóng người quen thuộc đột ngột đi tới.

Bóng người kia tiến tới giường, lôi kéo đệm chăn, ngượng ngùng và gấp gáp nói:

"Nguyên ca nhi, ta muốn cùng ngươi."

Vừa nói, nàng dỡ chăn lên, trực tiếp chui vào.

"Diêm tỷ."

"Nguyên ca nhi."

Màn đêm trở nên nóng nảy.

Thẳng tới khuya, mới yên lặng như tờ.

Diêm Ngọc mỏi mệt và vui vẻ ngủ trong ngực của Lý Nguyên.

Trong chăn nóng hừng hực.

Sáng sớm, ánh sớm ban mai từ khe cửa chiếu rọi mà vào, in lên mặt Lý Nguyên.

Lý Nguyên mở mắt ra.

Đột nhiên, hắn ngẩn cả người.

Trước mắt hiện ra một dòng chữ:

【Ngài trải qua một đêm êm dịu với Diêm Ngọc, thu được 5 điểm trống】

Ngay sau đó, lại hiện ra một tấm bảng điều khiển:

【Tên: Lý Nguyên】

【Điểm hiện có: 5】

【Cảnh giới: Không nhập phẩm】

【Công pháp: Không】

【Kỹ năng: Xạ Tiễn sơ cấp (6/10); Truy Tung sơ cấp (4/10)】

【Thần thông: Trường sinh bất lão】

【Thanh trang bị: Chưa mở khóa】

(*Chú: Hệ thống hiện chỉ khóa lại 1 đạo lữ là Diêm Ngọc, sau mỗi ngày, điểm cộng thêm được tính dựa vào mức độ vợ chồng hòa thuận, không phải "xx* to win" đâu nhé.)

Chương sau