Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
****
“Vậy mà… không có chuyện gì?”
Vương Bạt nhíu mày, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Không phải hắn mong con Trân Kê kia sẽ lăn lộn vì đau đớn,
mà là hắn đang lo Cắt Gân Tuyến Trùng không phát huy tác dụng!
Nếu không có hiệu quả, thì chuyện đột phá huyết mạch chỉ là lời nói suông.
Quan sát một hồi, vẫn không thấy có biến hóa gì, thậm chí con trống Trân Kê kia khi đối mặt với hắn còn tỏ ra mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị rảo bước rời đi.
Vương Bạt trầm ngâm, rồi đưa tay ngăn lại con Trân Kê.
Hắn đặt một viên Linh Thạch ngay trước mũi nó.
Gà trống vừa thấy, lập tức mổ lấy một cái.
Cắt Gân Tuyến Trùng cũng không từ miệng hay lỗ mũi nó chui ra, mà là…
…từ đoạn sau xoang tiết thực, trườn ra ngoài!
Toàn thân đen như mực, lại còn mang theo một chút phân gà.
Vương Bạt trưng ra vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, nhưng đồng thời ánh mắt lại hiện lên sự kinh hỉ.
Hắn nhìn rõ ràng, thân thể con Cắt Gân Tuyến Trùng đã ngắn đi một đoạn!
"Hữu hiệu!"
Vương Bạt lập tức thở phào một hơi dài.
Cắt Gân Tuyến Trùng sẽ vừa cắn phá kinh mạch huyệt khiếu, vừa tự phân giải, hòa vào thân thể, từ đó đạt đến hiệu quả quán thông kinh mạch.
Nếu thân thể nó rút ngắn, vậy tức là đã phát huy công hiệu!
Không do dự thêm nữa, Vương Bạt lập tức trộn Linh Thạch bột phấn vào thức ăn cho gà, rồi lấy thêm một ít kê nội kim đã nghiền nhuyễn, riêng biệt đút cho con gà trống kia ăn.
Để thuận tiện, hôm qua hắn đã cho toàn bộ hai mươi con Trân Kê này nhịn ăn.
Cho nên, khi con gà trống nhìn thấy thức ăn, lập tức hai mắt sáng rỡ, hưng phấn chạy tới mổ liên tục.
Chỉ chốc lát sau, nguyên một rãnh thức ăn đã bị nó ăn sạch không chừa lại chút nào.
Sau khi ăn xong, con Trân Kê kia thái độ bỗng trở nên khác thường. Nó tìm một góc khuất, đứng co một chân, đầu rúc vào cánh, y hệt bộ dáng đà điểu.
Vương Bạt nhìn một hồi, xác định nó không phát bệnh, liền mặc kệ, không để tâm đến nữa.
Hắn dứt khoát dùng tiếp hai phần Linh Thạch bột phấn còn lại, phối hợp với Cắt Gân Tuyến Trùng, đút cho hai con Trân Kê khác.
Cũng đều đánh dấu riêng biệt.
Hai con Trân Kê này cũng giống hệt con đầu tiên: sau khi ăn xong thức ăn cho gà, liền rụt người vào góc, không nhúc nhích.
Thoạt nhìn tựa hồ có chút suy nhược.
Những ngày sau đó, Vương Bạt liền chìm trong một chuỗi bận rộn.
Ban ngày thì điều chế thức ăn cho gà, cho ăn, quét dọn chuồng, nhặt trứng...
Khi rảnh rỗi, ngoài sáu con Linh Kê được đặt tên từ Giáp Nhất đến Giáp Lục, hắn cố gắng ăn hết toàn bộ số Linh Kê còn lại.
Rốt cuộc, sau khi ăn xong sáu con Linh Kê, lập tức quan tưởng Âm thần, giọt Âm Thần chi lực kia cuối cùng cũng khôi phục lại kích cỡ cỡ hạt đậu phộng.
"Xem ra, một giọt Âm Thần chi lực, tương đương ăn hết bảy đến tám con Linh Kê."
Vương Bạt cẩn thận ghi chép lại quá trình biến hóa của Âm Thần chi lực, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Hắn tiện tay ném một con linh trùng đã dùng xong sang một bên, chưa kịp chạm đất thì đã bị Giáp Ngũ dùng mỏ đớp lấy!
Giáp Ngũ đập cánh vui vẻ, nuốt trọn con trùng, rồi còn thân mật cọ cọ vào đùi Vương Bạt.
So với các con Trân Kê hay Linh Kê khác, Giáp Ngũ có vẻ thông minh hơn một bậc.
Khi Vương Bạt bận việc, nó thường ngồi xổm một bên, nghiêng đầu quan sát như đang học hỏi.
Vương Bạt cũng không đuổi nó đi, cứ mặc kệ cho nó tự do đi lại quanh mình.
Dù sao Giáp Ngũ cũng là do một tay hắn nuôi lớn, ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Khi nhàn rỗi, Vương Bạt còn huấn luyện Giáp Ngũ vài động tác đơn giản hoặc phản ứng theo mệnh lệnh bằng âm thanh, ví dụ như: “Nằm xuống”, “Bay lên”, thậm chí là “Chạy về phòng của Tôn Lão trốn đi”.
Cùng so với một con chó nhỏ thông minh, ngoan ngoãn, cũng không thua kém bao nhiêu.
Khuyết điểm duy nhất chính là... phân quá nhiều.
So với những con Trân Kê, Linh Kê khác thì rõ ràng vượt trội hơn rất nhiều.
Cho nên Vương Bạt bèn đặt cho nó một cái danh tự: Phân Vương.
Đây cũng là thú vui duy nhất của Vương Bạt tại sơn trang.
Bận rộn suốt bảy tám ngày, cuối cùng cũng đem toàn bộ hai mươi con Trân Kê cho ăn bột phấn Linh Thạch, đồng thời cắm vào Cắt Gân Tuyến Trùng.
Không biết có phải do linh khí trong Linh Thạch đối với Trân Kê mà nói là quá mức sung túc hay không, sau khi ăn xong bột phấn Linh Thạch, bọn chúng toàn bộ đều không chịu tiếp tục ăn uống nữa.
Dù cho Vương Bạt có dỗ thế nào, cũng đều vô dụng.
Nhu cầu thức ăn cho gà trong sơn trang giảm mạnh, khiến cho cả Lão Hầu cũng bắt đầu thay hắn lo lắng.
“Vương huynh đệ, hay là ngươi đi mời Từ Đại tiên sinh của Tịnh Sơn Phòng tới xem thử một chút, hắn xem bệnh cho gia súc linh cầm là tay lão luyện đó, toàn bộ Đinh Tự Trang có đến hơn trăm gia trang, có vấn đề thì phần lớn đều tìm Từ Đại tiên sinh cả."
“Đa tạ, có dịp ta sẽ hỏi thử.”
Vương Bạt vẻ mặt âu sầu đáp lời.
Mỗi lần Lão Hầu đưa thức ăn cho gà xong đều sẽ nói chuyện dăm ba câu với Vương Bạt.
Đây cũng là một trong số ít những con đường để Vương Bạt biết tin tức bên ngoài.
Hôm đó, sau khi Lão Hầu đưa xong thức ăn, vẫn như thường lệ không vội rời đi, mà mang vẻ thần thần bí bí, hạ giọng nói:
“Nói thật nhé, bên Đinh Tự Trang này, không chỉ một mình ngươi là điền trang gặp chuyện đâu."
“A? Lão Hầu, ngươi nói nghe thử xem.”
Vương Bạt lộ vẻ hứng thú.
Thấy vậy, Lão Hầu lập tức nói hăng say:
“Nghe nói Đinh Ngũ Thập Tứ Trang gà chết không ít! Còn có Đinh Thập Lục Trang nữa, nghe đâu một vị trưởng lão ngoại môn nuôi một đầu Linh Thú, chẳng biết thế nào mà sổng ra, một hơi ăn sạch một hai trăm con Trân Kê!"
“Nhiều như vậy!”
Vương Bạt nghe xong mà lòng cũng nhói, nếu số đó là của hắn, thì có thể đổi lấy cả ngàn năm tuổi thọ ấy chứ!
Đáng tiếc, đó lại là chuyện của người ta Đinh Thập Lục Trang, chẳng liên quan gì đến hắn.
“Gà chết thì thôi đi, nhưng bị Linh Thú của trưởng lão ăn sạch chẳng lẽ trưởng lão không bồi thường sao?”
Vương Bạt hiếu kỳ hỏi.
“Dĩ nhiên là phải bồi thường rồi! Đinh Tự Trang vốn có một ‘Vạn Thú Phòng’ chuyên nuôi dưỡng linh cầm, nghe nói vị trưởng lão kia cũng không dám làm càn, còn đích thân phái đệ tử đến Thập Lục Trang tạ lỗi, ngươi đoán xem là cái gì?”
Lão Hầu bắt đầu làm ra vẻ bí hiểm, nhưng chưa đợi Vương Bạt mở miệng hỏi, hắn đã nhịn không nổi mà tự mình nói tiếp, giơ một ngón tay, hết sức kích động:
“Trọn vẹn một trăm khối Linh Thạch!"
“Một trăm khối a! Lão thiên gia của ta, cả đời ta cũng chưa từng thấy qua nhiều như vậy!”
Vương Bạt ngược lại thì còn bình tĩnh, tuy trên mặt cũng hiện ra vẻ khiếp động không thôi, nhưng trong lòng lại không gợn sóng quá lớn.
Dù sao hắn cũng từng có được hơn bốn mươi khối Linh Thạch, nếu hắn nguyện ý mạo hiểm, thì số lượng có lẽ còn vượt xa con số đó.
Cảm thán một trận, Lão Hầu trong ánh mắt hâm mộ lại mang theo một tia ghen tỵ nói:
“Lần này Thập Lục Trang Tống Luân coi như là gặp họa mà được phúc rồi!"
“Hiện tại đang gấp rút đi khắp nơi thu mua Trân Kê, để bổ sung cho điền trang bị bỏ trống!”
“Bất quá, cho dù có mua lại hai trăm con, hắn cũng vẫn lời to! Trưởng lão ra tay đúng là hào phóng a!"
“Chậc chậc! Nói không chừng qua vài ngày nữa cũng đến chỗ ngươi mua vài con đấy! Đến lúc đó, cũng đừng quên làm thịt hắn một lần!”
Vương Bạt liên tục xua tay: “Gà chỗ ta đều đang mắc bệnh, người ta sao có thể để ý chứ.”
Nói thì nói vậy.
Nhưng không ngờ, chỉ mấy ngày sau, Tống Luân của Đinh Thập Lục Trang thật sự đến tận cửa bái phỏng.
“Vương huynh đệ, mục đích ta đến chắc ngươi cũng đã đoán được, nếu như có Trân Kê dư thừa, tại hạ nguyện ý dùng giá cao thu mua.”
Tống Luân, tuổi ngoài năm mươi, áo quần chỉnh tề, đưa tay hành lễ, trông rất có thành ý.
Vương Bạt thì thận trọng nói: “Tống đại huynh, không phải ta không muốn nhượng lại, mà thật sự là không có Trân Kê dư đâu.”
Tống Luân nhíu mày.
Bất quá, khi hắn nhìn thấy sau lưng Vương Bạt từng con Trân Kê đều ủ rũ, xơ xác, lúc này lông mày mới giãn ra, hàn huyên vài câu rồi thất vọng rời đi.
Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, đến thời gian dâng lễ.
Lý Chấp Sự như thường lệ đến đúng giờ, chỉ là lần này còn mang đến một tin tức khiến Vương Bạt có chút bất ngờ lẫn kinh hãi.
“Tôn Lão chết rồi?”
(Hết chương)