Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
****
"Đây là trân kê, không phải gà phàm tục, có linh tính, giao phối sinh sôi cực kỳ khó, ấp nở cũng không dễ, cho nên phải hết sức chăm sóc nuôi dưỡng."
"Thức ăn cho gà cần dùng những loại tạp vật có chứa chút linh khí như linh cốc khang, linh bã đậu, bột phấn linh thạch, bột xương linh ngư trộn theo tỉ lệ, ngoài ra còn có phế linh trùng, không định kỳ sẽ có người đưa tới..."
"Gà trống khoảng ba năm thì trưởng thành, gà mái khoảng bốn năm."
"Gà mái sau khi đã trưởng thành, ước chừng ba đến bảy ngày sẽ đẻ một quả trứng."
"Mỗi tháng phải nộp hai con gà trống, hai con gà mái khỏe mạnh, hai trăm quả trứng Trân Kê!"
"Nếu nuôi dưỡng tốt, sẽ được thưởng!"
"Nếu không thể nộp đủ, sẽ bị phạt!"
Dọn dẹp xong phòng, lại lật đi lật lại xem những điều cần chú ý khi nuôi gà, cho đến khi hoàn toàn nhớ kỹ trong lòng.
Vương Bạt lúc này mới ra khỏi phòng.
Tôn Lão và chiếc ghế đẩu nhỏ của ông ta đã biến mất, dường như đã trở về nhà của mình.
Vương Bạt cũng không có nhu cầu trò chuyện với lão đầu này.
Theo những gì Lý Chấp Sự nói trước đó, hắn một mình rời Sơn trang, đi đến phường thị Tây Uyển ở đầu bên kia của sơn cốc, dạo một vòng.
Phường thị Tây Uyển này không phải là nơi giao dịch của tu sĩ, mà là nơi giao dịch của phàm nhân.
Dù sao tu sĩ cũng có rất nhiều thân hữu không thể tu hành, những người này đi theo tu sĩ vào tông môn, cũng cần phải sinh hoạt.
Phường thị Tây Uyển liền xuất hiện.
Vương Bạt ở đây đi dạo vài vòng, cũng coi như mở rộng tầm mắt.
Nơi này tuy rằng là nơi phàm nhân giao dịch, nhưng dù sao cũng là phụ thuộc tông môn, thi thoảng cũng sẽ xuất hiện một ít đồ tốt của tu sĩ.
Thậm chí còn có người bán trân kê, bảo trư (heo), thải áp (vịt).
Đáng tiếc là những thứ này, Vương Bạt đều không mua nổi.
Động một tí là trăm ngàn lượng bạch ngân.
Còn một số thứ, thậm chí phải dùng linh thạch để mua.
Hắn còn chứng kiến có người chào hàng công pháp tu sĩ.
Đương nhiên, hắn càng không mua nổi.
Vòng vo nửa ngày, chỉ mua được nồi, bếp, lò nấu và một ít gạo.
Lần này, trên người hắn triệt để sạch sẽ.
Một đồng tiền cũng không còn.
May mà sau khi vào tông môn, dù là tạp dịch như hắn, tông môn cũng sẽ định kỳ cấp một ít tiền bạc.
Chỉ là rất ít, ước chừng chỉ đủ cho hắn ăn uống sinh hoạt.
Phí sức khiêng những thứ này về, lại tìm được một cái rìu chặt củi trong sơn trang, chặt một ít củi, nhóm lò nấu ăn.
Mãi đến khi trời tối, mới rốt cuộc được ăn một bữa cơm.
Chỉ có cơm không có thức ăn, nhưng Vương Bạt bận rộn cả ngày vẫn là ăn rất ngon lành.
Hắn đã nghĩ thông rồi, đã không có duyên với tiên lộ thì trước tiên cứ làm việc chăm chỉ trong Tông môn, cố gắng qua vài năm cũng có thể trở thành Chấp sự Ngoại môn.
Lúc trước hắn từng nghe Lý chấp sự nói.
Làm Chấp sự Ngoại môn cũng không cần phải có tu vi, cho dù phàm nhân cũng có thể đảm nhiệm.
Dù sao trong Tông môn cũng có rất nhiều việc lặt vặt, không nhiều Tu sĩ nguyện ý đi làm.
Có thân phận, tích góp chút tài sản lại xuống núi cưới vài phòng tiểu thiếp.
Cũng coi như không sống uổng công.
Sau khi ăn tối xong, hắn đứng dậy đi ra bên ngoài Sơn trang tản bộ tiêu cơm một chút, chủ yếu là mùi phân gà trong phòng ngủ nồng nặc đến khó chịu.
Cũng không biết Tôn Lão kia làm thế nào mà chịu được.
Đang lúc hắn ngẩng đầu lặng lẽ nhìn tinh hà lấp lánh trên bầu trời.
Nơi xa một đạo kiếm quang phóng lên tận trời!
Theo sát sau đó, lại là một bóng người đạp vào hư không đứng thẳng trong bầu trời đêm, chắp tay hét dài.
Thanh âm chấn động chín tầng trời.
“Đạo ta thành rồi!”
Sấm sét liên hồi, ngân hà ảm đạm!
Mà vài hơi thở sau, từng thanh âm chúc mừng vang lên không dứt, vang vọng khắp Đông Thánh Tông.
"Cũng không biết đó là cái cảnh giới gì."
Vương Bạt ngưỡng mộ ngắm nhìn những ngọn đèn đuốc xa xa.
Lờ mờ có thể thấy từng đạo kiếm quang, bảo Quang đang hội tụ.
"Đáng tiếc a..."
Vương Bạt cúi đầu, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn.
Sự tình bi ai nhất của con người, có lẽ chính là nhìn thấy rất nhiều phồn hoa, nhưng đều không liên quan gì đến mình.
Nhận dạng này kích thích, hắn vốn định trở phòng nghỉ ngơi, nhưng lúc này lại chẳng có chút buồn ngủ nào.
Dứt khoát không ngủ nữa, tay nắm một ngọn đèn dầu, lần lượt kiểm tra lại số gà trong sơn trang.
Bỏ ra thật lâu thời gian cuối cũng cũng xong.
Công kê có 37 con.
Mẫu kê có 70 con .
Độ thành thục và số lượng trứng bởi vì nguyên nhân bóng đêm, đều không nhìn rõ lắm.
Nhưng số lượng như vậy, lại làm Vương Bạt lập tức cảnh giác trong lòng.
"Số lượng này không đúng lắm!"
"Trân kê này rất khó sinh sản."
"Nếu dựa theo thời gian công kê trưởng thành mà tính... Nếu như mỗi tháng đều muốn cam đoan đủ danh ngạch nộp lên trên, như vậy chí ít cần có 36 đôi gà trống khác biệt!"
"Tương tự như vậy, Mẫu kê cần bốn năm thành thục, vậy thì ít nhất cũng phải có bốn mươi tám đôi mới có thể luân chuyển ổn định."
Nhưng hiện giờ, số lượng công kê và mẫu kê lại không khớp nhau!
Cái này mang ý nghĩa, nếu không kịp thời phối đôi để sinh sản, nhanh nhất là hai năm nữa, rất có thể sẽ không đủ danh ngạch để nộp lên trên.
Mà kết quả của việc không đủ danh ngạch cống nạp thì chỉ có một chữ, phạt!
Trên tờ giấy vàng cũng không có ghi rõ ràng là phạt gì, nhưng Vương Bạt tuyệt đối không muốn lấy thân mình đi thử.
“Không được! Phải mau chóng xem tình hình đẻ trứng của Gà mái!”
Số lượng gà tạm thời vẫn có thể ứng phó, nếu như là số lượng trứng cũng không đúng, vậy coi như là sự tình lớn rồi.
Vương Bạt lần này triệt để không còn buồn ngủ, ngay cả mùi vị của phân gà cũng hoàn toàn không còn quan tâm, trực tiếp đi vào bên trong góc bắt gà mái.
Kiếp trước, hắn từng học được từ mẹ mình một tuyệt kỹ là sờ trứng gà.
Chỉ cần đưa tay vào giữa bụng gà mái là có thể biết được con gà đó có sắp đẻ trứng hay không.
Nhưng điều khiến hắn không thể ngờ được là.
Hắn một trảo này, lại bắt hụt!
Gà mái lớn nhảy một cái, liền giống như một chú chim bay vụt lên mái hiên.
Cùng thân thể cồng kềnh của nó, hoàn toàn không phù hợp.
“Cục tác…”
Con gà mái lớn đứng trên mái hiên quay đầu hướng Vương Bạt kêu to, tựa hồ là đang cười nhạo hắn tài nghệ không tinh.
Nhưng mà Vương Bạt cũng không thể làm gì.
Hắn chỉ là một tên phàm phu tục tử, lại chẳng thể bay được.
Mặc dù tức đến ngứa cả răng, nhưng hắn cũng chẳng bận tâm, lại chuyển mục tiêu sang một con Mẫu kê khác.
Chỉ là kết quả vẫn như vậy.
Hắn không tin, lại liên tục bắt thêm mười mấy lần.
Điều khiến hắn không nói nên lời là hắn lại không bắt được lấy một con gà!
"Không phải tại ta vô năng, mà là con trân kê này chạy nhanh quá!"
Vương Bạt tự biện hộ với lòng mình.
Nhưng quả thật mấy con trân kê này hoàn toàn chính xác không phải là gà thường, tốc độ và sức mạnh đều hơn xa lũ gà mà hắn từng thấy trước đây.
Lại không cam lòng thử thêm bảy tám lần, kết quả vẫn chỉ là thất bại.
Ngược lại còn làm cho toàn thân đầy mùi hôi thối.
"Đừng cố làm gì, ngươi không bắt được đâu."
Giọng nói già nua bỗng vang lên sau lưng Vương Bạt.
Vương Bạt ngoảnh đầu lại, thấy Tôn Lão khoác trên mình chiếc đạo bào đầy những miếng vá, lắc đầu.
"Đã quấy rầy Tôn Lão, ta đúng lúc ngủ không được, liền muốn tới nơi này xem tình huống gà đẻ trứng..."
Vương Bạt áy náy nói.
Tôn Lão cũng chẳng để ý đến hắn, tự mình đi tới một góc khác.
Run rẩy đưa tay ra.
Lập tức trong ánh mắt kinh ngạc của Vương Bạt, tựa như tia chớp đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt lấy cánh của một con gà mái.
Đem hai cánh nắm lại cùng một chỗ, lập tức ném cho Vương Bạt.
“Luyện nhiều Tráng Thể Kinh một chút, thứ đó giúp cường thân kiện thể.”
Khuôn mặt Tôn Lão không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng vẫn lên tiếng nói.
“Đa tạ Tôn Lão!”
Vương Bạt vội vàng nhận lấy con gà mái.
Trong lòng vô cùng phức tạp.
Vừa kinh ngạc trước bản lĩnh của Tôn Lão, cũng vừa khó chịu với sự vô lực của bản thân.
Ngay cả một con gà cũng không bắt được, mà còn mơ tưởng cầu tiên vấn đạo.
Cũng may đã sớm dẹp bỏ tâm tự, Vương Bạt tự chế giễu trong lòng.
Đưa ngón tay vuốt dọc theo phần bụng mượt mà của con gà mái…
【Thọ nguyên mục tiêu: 19,2 năm】
【Thọ nguyên hiện tại còn lại của bản thể: 71,7 năm】
【Có thể tiêu hao mục tiêu: Tạm thời chưa có】
【Hấp thu/Tồn nhập?】
(Hết chương)