Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, ba người mới trèo tường từ ngọn núi phía sau sân thể dục để vào trường.

Vừa lo lắng chạy vào phòng học, vừa ngồi xuống, lớp trưởng đã đến nói: "Hứa Đình Sinh, cha cậu đến trường rồi, đang ở phòng Chính giáo. Thầy chủ nhiệm bảo cậu cũng qua đó."

Hứa Đình Sinh suýt chút nữa thì ngã cắm đầu xuống đất: "Đây là... bị mời phụ huynh sao?"

Kiếp trước, Hứa Đình Sinh từng làm chủ nhiệm lớp 4 năm, mời phụ huynh lên "méc vốn" không dưới 20 lần. Giờ phút này, hắn nghĩ ngay đến một từ: Báo ứng.

...

Lúc Hứa Đình Sinh chạy tới cổng phòng Chính giáo, Hứa Ba Hứa Kiến Lương đang đứng trước bàn làm việc, đối diện là thầy chủ nhiệm phòng Chính giáo, bên cạnh còn có một thầy phó chủ nhiệm đang ngồi.

Hứa Ba hơi cúi người, sắc mặt có chút ngượng ngùng.

Thầy chủ nhiệm phòng Chính giáo hơi khoa trương kể lại một lượt những chuyện Hứa Đình Sinh đã làm, cuối cùng nhìn chằm chằm vào tay mình, nói với giọng có phần đe dọa: "Chúng tôi đang cân nhắc có nên đuổi học em Hứa Đình Sinh hay không."

Rõ ràng kết quả xử lý đã được định sẵn, nhưng thầy chủ nhiệm vẫn nói như vậy trước mặt Hứa Ba. Mấy mánh khóe này Hứa Đình Sinh cơ bản đều hiểu, trong đa số trường hợp, phía nhà trường đều sẽ nói sự việc nghiêm trọng hơn một chút với phụ huynh để nắm thế chủ động.

Hứa Ba im lặng một lúc, hạ giọng khẩn khoản: "Thưa thầy, thầy xem, thằng bé cũng sắp thi tốt nghiệp cấp ba rồi, lúc này mà đuổi học thì tội cho nó quá, phụ huynh chúng tôi..."

Hứa Ba là người rất sĩ diện, vậy mà giờ phút này lại vì con mình mà cúi đầu. Rất nhiều bậc phụ huynh đều như vậy, ở bên ngoài dù mạnh mẽ, quật cường đến đâu cũng không chịu cúi đầu, nhưng lại sẵn lòng vì con cái mà thỏa hiệp, mà cầu xin người khác.

Hứa Đình Sinh đột nhiên thấy nhói lòng.

"Tội thì cũng không hẳn," thầy phó chủ nhiệm híp mắt nói chen vào, "bản thân tôi cũng dạy cấp ba, thành tích của Hứa Đình Sinh tôi cũng xem rồi, với cái dạng của nó bây giờ, chưa chắc đã đỗ nổi cao đẳng, cũng chỉ có phụ huynh các vị, con cái ra nông nỗi nào rồi mà vẫn coi như của báu không bằng..."

Hứa Đình Sinh gõ cửa, cắt ngang lời thầy phó chủ nhiệm.

"Cha."

Hứa Đình Sinh bước vào, đứng bên cạnh cha mình, khẽ giật gấu áo ông.

Hứa Ba quay người, tát một cái vào mặt Hứa Đình Sinh.

Hứa Đình Sinh ngây người.

Hắn không hề đau khổ, mà là... vui sướng, vui đến muốn khóc.

Kiếp trước sau khi cha qua đời, Hứa Đình Sinh có hai điều hối tiếc nhất.

Một là được ốm thêm một lần nữa khi ở bên cạnh Hứa Ba. Hồi nhỏ Hứa Đình Sinh thường xuyên đau bụng, mỗi lần như vậy, Hứa Ba đều sẽ ngồi bên giường, dùng bàn tay ấm áp, thô ráp mà mạnh mẽ của mình nắm lấy tay Hứa Đình Sinh, giúp hắn bấm vào lòng bàn tay và huyệt Hợp Cốc. Cảm giác đó thật ấm áp, thật an toàn, thật yên tâm. Đã bao nhiêu lần Hứa Đình Sinh tỉnh giấc giữa đêm, đều hy vọng cha có thể nắm lấy tay mình một lần nữa.

Hai là được cha đánh thêm một trận. Hồi trẻ tính tình cha rất nóng nảy, Hứa Đình Sinh thuở nhỏ bị đánh không ít, nhưng ở kiếp trước, từ sau năm 16 tuổi, cha chưa từng động tay với hắn thêm một lần nào. Sau khi cha qua đời, mỗi lần Hứa Đình Sinh nhớ lại quãng thời gian nổi loạn hoang đường của mình, những lúc hối hận đến không chịu nổi, đều chỉ ước gì cha lại đánh mình một trận.

Lúc này, một tâm nguyện đã thành hiện thực, Hứa Đình Sinh cúi đầu, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

Uống rượu, trốn học, đánh nhau, lần này Hứa Đình Sinh quả thực đã phạm lỗi hơi nhiều, lại còn ngay trước kỳ thi đại học, cha tức giận cũng là điều dễ hiểu. Hứa Đình Sinh biết lực tay của cha, lần này, ông đã không dùng hết sức.

Thế nhưng, vết thương ở khóe miệng Hứa Đình Sinh vốn chưa lành hẳn, cái tát này khiến nó lại rách ra, máu chảy xuống từ khóe miệng.

Hứa Ba nhìn khóe miệng đang rỉ máu của Hứa Đình Sinh, rồi lại nhìn bàn tay mình, nhất thời có chút luống cuống, trong mắt ánh lên vẻ áy náy và đau lòng.

Hai vị chủ nhiệm liếc nhìn nhau, một người lên tiếng: "Được rồi, anh cũng không cần phải đánh con trước mặt chúng tôi, nói thật, cái trò này chúng tôi cũng thấy nhiều rồi... Thi thì chúng tôi vẫn sẽ để cho em ấy thi, nhưng với thành tích và thái độ này của em ấy,..."

Hứa Ba nói tiếp: "Cùng lắm thì thi vào trường nghề, chúng tôi cũng cho đi học."

Thầy chủ nhiệm phòng Chính giáo cười khẩy: "Đó là quyền tự do của anh, chúng tôi cũng không thể đảm bảo đứa nào cũng thi đỗ trường trọng điểm, đúng không? Nếu phụ huynh không muốn nghe lời thật, chúng tôi cũng có thể không nói, chỉ là..."

Hứa Đình Sinh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt thầy chủ nhiệm, mỉm cười, bình tĩnh mà lễ phép nói: "Ý thầy là trường trọng điểm đúng không ạ? Nếu cuối cùng em may mắn thi đỗ trường trọng điểm, hy vọng hai thầy có thể vì những lời hôm nay mà xin lỗi cha em."

Nói xong, Hứa Đình Sinh cười ngượng ngùng.

Thầy chủ nhiệm ngẩn người, rồi chế nhạo: "Được, vậy chúng tôi sẽ rửa mắt chờ xem."

"Đương nhiên, đứng trên lập trường của nhà trường và giáo viên, chúng tôi cũng hy vọng em có thể thi tốt." Thầy phó chủ nhiệm bồi thêm một câu.

...

Hứa Đình Sinh tiễn Hứa Ba ra đến cổng trường. Hứa Ba vốn định đưa Hứa Đình Sinh đến bệnh viện, nhưng vết thương của hắn đã cầm máu, hắn lại một mực từ chối nên Hứa Ba cũng không nài ép nữa.

Hứa Ba thở dài, nói có chút ngượng nghịu: "Đình Sinh, vốn dĩ lúc con qua sinh nhật 16 tuổi, cha đã tự nhủ với lòng, sau này sẽ không bao giờ động tay với con nữa, vừa rồi..."

Hứa Đình Sinh vừa khóc vừa cười, nói: "Cha đánh con trai vốn là chuyện thường tình, huống chi là con sai trước, cha đừng để trong lòng."

Hứa Ba kinh ngạc nhìn con trai, theo như ông hiểu về con mình, với cái tính bướng bỉnh nổi loạn chết tiệt của nó, lần này ít nhất cũng phải dỗi ông nửa tháng.

"Cha, nếu cha cảm thấy ra tay nặng quá áy náy... thì cho con ôm cha một cái đi." Hứa Đình Sinh ranh mãnh cười nói.

Hứa Đình Sinh trọng sinh tỉnh lại là ở trong nhà, sau khi chờ đợi một ngày một đêm, sự kích động khi lần đầu gặp lại cha là không lời nào tả xiết. Đây là nỗi tiếc nuối và đau đớn lớn nhất kiếp trước của hắn, cho nên, khi người đàn ông như núi lớn đã hy sinh tất cả vì hắn này một lần nữa xuất hiện trước mặt, Hứa Đình Sinh thậm chí còn cảm thấy mình nên cảm ơn chiếc Audi chạy quá tốc độ kia.

Hắn mừng như điên, muốn ôm lấy người cha lúc ấy vừa từ ngoài đồng về, kết quả... bị một chưởng đẩy ra, Hứa Ba dùng ánh mắt khó hiểu nhìn đứa con trai đột nhiên vừa khóc vừa cười của mình một lúc, rồi mắng một câu: "Lên cơn thần kinh gì thế."

Lúc này con trai lại lên cơn, Hứa Ba cười cười: "Bớt giở mấy trò vớ vẩn này với cha mày đi, cha mày là nông dân, không quen cái này."

Hứa Đình Sinh đành thôi, cười ngượng: "Cha, con trưởng thành rồi. Trước kia không hiểu chuyện, sau này sẽ không thế nữa, con sẽ cố gắng học hành, cha yên tâm đi, con nhất định sẽ thi đỗ trường trọng điểm, thay cha nở mày nở mặt."

Hứa Ba vui mừng gật đầu: "Vậy thì ta sẽ không hỏi con trước đây đã đi đâu nữa, nói cho cùng thì con cũng không còn là trẻ con, bất kể làm chuyện gì, chính con cũng phải tự mình suy xét, có đỗ trường trọng điểm hay không chúng ta không ép buộc, cha chỉ hy vọng con đừng phụ lòng mình là được, cha biết con từ nhỏ đã thông minh."

Hai cha con lại trò chuyện một lúc, Hứa Ba nói: "Hôm nay thứ sáu, tối con về nhà chứ?"

Hứa Đình Sinh trả lời: "Về ạ."

"Có muốn ta đợi con về cùng không?"

"Còn 3, 4 tiếng nữa cơ, cha cứ về trước đi ạ."

"Vậy cũng được, tối về nói chuyện tiếp."

Cha cậu cưỡi lên chiếc xe đạp, Hứa Đình Sinh cứ thế dõi theo bóng lưng ông đi xa.

Hứa Ba Hứa Kiến Lương thuộc lứa những người khởi nghiệp sớm nhất thời kỳ đầu cải cách mở cửa, 18 tuổi đã cùng bạn bè ra ngoài mở xưởng riêng. Mặc dù đó chỉ là một lò ngói không lớn, nhưng vào thời kỳ đỉnh cao, hơn một nửa số người trong thôn đều từng làm công trong xưởng của ông. Nếu nhà máy đó cứ tiếp tục kinh doanh, chẳng mấy chốc sẽ đón được một làn sóng xây dựng nhà cửa, và cha cậu cũng đã có thể bước trên một con đường đời hoàn toàn khác.

Nhưng đúng lúc đó, vì cha bị bệnh một trận, nhà máy được giao toàn quyền cho người bạn hợp tác kinh doanh. Người này lại ham mê cờ bạc, rất nhanh đã bị người ta gài bẫy, thua sạch cả nhà máy.

Hứa Ba vì thế mà nản lòng thoái chí, lại thêm không có vốn liếng, bèn về nhà làm nông, cứ thế cho đến khi qua đời vì tai nạn, cả một đời hậm hực.

"Nhà máy đã không còn, cha về nhà làm nông cũng đã gần mười năm, những chuyện đã qua không thể thay đổi, nhưng mình có thể thay đổi vận mệnh sắp tới, không để bi kịch xảy ra, không để cha gặp chuyện... Tốt nhất là có thể để cha trở lại làm con người đắc ý, hăng hái như xưa."

"Như vậy... mình có thể làm phú nhị đại rồi."