Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trần Phàm nhìn đám trẻ trâu ăn mặc chẳng khác gì dân chơi.

Liền hiểu ngay đối phương đến không có ý tốt.

"Có chuyện gì?"

"Mẹ kiếp, ông hỏi mày có phải tên là Trần Phàm không?"

Trần Phàm giả vờ khó hiểu: "Các người tìm cậu ta làm gì?"

Tên đầu tổ chim nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

"Thằng em tao là Hoàng Hổ, biết không? Có phải mày uy hiếp nó không?"

Trần Phàm dứt khoát lắc đầu.

"Không phải tôi. Tôi không có. Không phải tôi."

Lúc này, một tên đàn em bên cạnh đột nhiên chỉ tay.

"Anh Quạ, chính là thằng nhãi này. Hoàng Hổ cho em xem ảnh của nó rồi."

Vừa nghe vậy, tên đầu tổ chim lập tức cười.

"Thằng nhãi, ranh ma đấy."

"Nhưng thợ săn có ranh ma đến mấy cũng không đấu lại cáo già..."

Tên đàn em bên cạnh không nhịn được nhắc nhở: "Anh Quạ, nói ngược rồi."

Tên đầu tổ chim giơ tay tát cho nó một phát.

"Bớt mẹ mồm đi."

Rồi gã đưa tay đe dọa Trần Phàm.

"Hoàng Hổ là đàn em của tao, khu này do tao bảo kê, biết không?"

Trần Phàm vội hỏi: "Anh là..."

"Ông đây là Quạ Đen."

"Đại ca Quạ Đen, anh cũng che chở em đi, em cũng nhận anh làm đại ca."

Vừa nghe câu này, Quạ Đen rõ ràng ngẩn người.

Gã vừa định cười lạnh, thì thấy Trần Phàm đột nhiên mừng rỡ, vẫy tay về phía sau mọi người.

"Thầy Vương, thầy cũng đến ăn cơm ạ."

Một đám thanh niên giật mình, vội vàng quay lại.

Kết quả thấy Quách Soái xách một thùng nước rửa chén, đổ thẳng lên đầu Quạ Đen.

Trần Phàm xông lên đạp một phát, trực tiếp đá ngã đối phương.

"Đệt..."

Quạ Đen vừa định mở miệng, Trần Phàm và Quách Soái đã nhanh như chớp chui vào ngõ hẻm chạy mất.

"Còn mẹ nó ngẩn ra làm gì? Đuổi theo cho tao!"

Quạ Đen tức giận bò dậy, trên đầu đội một đống rau thối rữa, nước rau hôi thối theo tóc không ngừng chảy xuống...

Trần Phàm và Quách Soái chạy một mạch qua mấy con hẻm, mới thở hổn hển dừng lại.

"Chạy không nổi nữa rồi. Nghỉ, nghỉ một lát..."

Quách Soái ôm bụng thở dốc.

"Tao nói này... Bọn này là ai vậy?"

Trần Phàm quay đầu nhìn, hừ lạnh một tiếng.

"Còn ai vào đây, Hoàng Hổ tìm đến dạy dỗ tao đấy."

"Hoàng Hổ?"

Quách Soái  cười khẩy, "Là vì chuyện của Tô học ủy à."

Trần Phàm ngẩn người: "Mày biết cậu ta thích Tô Nhược Sơ?"

Quách Soái  cười.

"Chỉ có thằng ngốc mới không nhận ra."

"Thằng Hoàng Hổ ngốc nghếch đó cứ tưởng mình ngụy trang giỏi lắm, ông đây liếc mắt là thấy ngay ánh mắt nó nhìn lớp phó học tập chẳng tốt đẹp gì."

"Mẹ kiếp, dám tơ tưởng đến chị dâu của ông, ông đây giết chết nó."

Trần Phàm vỗ vai Quách Soái .

"Được đấy, anh em tốt. Chơi đẹp."

"Được rồi, về thôi."

"Khoan đã!" Quách Soái  kéo Trần Phàm lại.

"Có khi bọn kia đang canh ở cổng trường rồi, giờ về chẳng phải tự chui đầu vào rọ à."

Trần Phàm nhíu mày: "Vậy phải làm sao?"

"Đừng vội, cứ để chúng nó canh đi. Chúng ta đi Bạch Hoa Lâm chơi."

"Bạch Hoa Lâm?"

Trần Phàm chợt hiểu ra.

Bạch Hoa Lâm là quán net gần trường.

Hồi còn đi học, anh và Quách Soái  trốn học hay lẻn vào đó chơi game.

Trần Phàm nghĩ một lát, thấy Quách Soái  nói cũng có lý, bèn gật đầu.

"Đi!"

Hai người lén lút ra khỏi ngõ, xác nhận xung quanh không có ai, bèn vòng đường xa, thẳng tiến Bạch Hoa Lâm.

Vừa bước chân vào quán net, Quách Soái  đã quen thuộc chào hỏi cô em ở quầy.

"Mỹ nữ, cho hai máy, nạp hai tiếng."

Cô nhân viên quầy ngẩng đầu liếc hai người một cái.

"Đăng ký chứng minh thư đi ạ."

Quách Soái  mặt không đổi sắc nói.

"Không mang, làm cho cái thẻ tạm vậy."

Trần Phàm cạn lời, đại ca à, anh còn đang mặc đồng phục kìa.

Ai ngờ cô nhân viên quầy thật sự lấy ra hai mảnh giấy ghi dãy số ném lên bàn.

"Đi thôi!"

Quách Soái  kéo Trần Phàm vào đại sảnh.

Vừa vén tấm màn dày lên, chậc, tối om như hầm trú ẩn.

Hơn nữa bên trong khói thuốc mù mịt, vô cùng khó chịu.

Các loại âm thanh ùa vào tai Trần Phàm như sóng triều.

"Mẹ kiếp! Mỏ của tao bị trộm rồi."

"Bộ binh địch tràn lên rồi, xe tăng đâu? Sao không mua Thiên Khải?"

"Ra chiêu cuối đi, nhanh chóng tung chiêu cuối... Mẹ, Bát Thần của mày phế vật vãi..."

"Huhuhu, Tiêu Dao ca ca và Triệu Linh Nhi thật cảm động quá đi..."

Nghe những âm thanh bên tai, khóe miệng Trần Phàm khẽ nhếch lên.

Thật sự là quá hoài niệm rồi.

Đám học sinh thời đại này không có video ngắn, không có trang web video, một trò chơi nhỏ đơn giản cũng có thể khiến họ hưng phấn cả ngày.

Quách Soái  kéo Trần Phàm tìm một vị trí khuất nhất.

"Nhanh đi, mở máy lẹ nào. Hôm nay cho mày thấy kỹ thuật bạo binh vô hạn của tao trong Red Alert."

Trần Phàm cười hì hì ngồi xuống, ấn nút khởi động, tiếng nhạc khởi động Windows 98 quen thuộc vang lên.

"Hôm nay mày tự chơi đi, tao còn có việc khác."

Quách Soái  trừng mắt: "Mẹ nó! Đến quán net không chơi game, mày định xem Thời sự à?"

"Bớt nói nhảm, tao có việc thật."

Quách Soái  lầm bầm lầu bầu đi qua một mình mở Red Alert, không bao lâu sau liền hưng phấn la hét ầm ĩ.

Thực ra tháng 2 năm nay Microsoft đã phát hành hệ điều hành Windows 2000, có điều quán net ở trấn nhỏ nơi Trần Phàm sống vẫn chưa cập nhật.

Hơn nữa thế hệ của Trần Phàm tiếp xúc máy tính lần đầu tiên đều quen thuộc với phiên bản 98.

Nhìn màn hình nền kinh điển với đồng cỏ xanh mây trắng, Trần Phàm nở một nụ cười thấu hiểu.

Thật sự là quá hoài niệm rồi.

Vào thời đại này, trên mạng Internet quốc nội đã xuất hiện những người tiên phong đầu tiên.

Trần Phàm nhớ rõ, Tân Lãng Võng đã niêm yết thành công trên sàn Nasdaq vào tháng Tư, một thời oanh động.

Nhưng rất nhanh, Võng Dịch sẽ niêm yết vào cuối tháng này, còn muộn nhất là Sohu cũng sẽ niêm yết vào ngày 12 của tháng sau.

Đến lúc đó, ba đại môn hộ sẽ đứng vững như kiềng ba chân, một thời vang dội.

Về phần BAT nổi tiếng hơn ở các thế hệ sau, Khởi Nga đang trải qua mùa đông Internet lạnh giá, Mã Hóa Đằng đã từng muốn bán QQ với giá 1 triệu tệ.

Còn Mã Vân của Alibaba thì đang khổ sở vật lộn, khó khăn xây dựng đội ngũ bán hàng của mình.

Bạch Độ thì tốt hơn một chút, tháng trước vừa ra mắt công cụ tìm kiếm tiếng Trung của mình, bắt đầu tiến vào lĩnh vực kỹ thuật Internet tiếng Trung một cách toàn diện.

Đương nhiên, còn có một đại lão khác là Cường Tử, lúc này vẫn đang bán máy ghi đĩa CD tại một cửa hàng nhỏ tên là JD Đa Môi Thể ở Trung Quan Thôn, phải đợi đến ba năm sau mới chuyển hẳn sang mô hình bán lẻ trực tuyến.

Nhưng những điều này đều không liên quan đến Trần Phàm, người vẫn còn là sinh viên.

Dù là người xuyên không, anh hiện giờ cũng chưa đủ tư cách để luận bàn giang sơn với các đại lão.

Trần Phàm nhấp chuột mở trang web Sina, tùy ý đọc vài tin tức hiện tại.

"Thị trường chứng khoán Mỹ biến động, chỉ số Nasdaq liên tục trượt dốc..."

Đọc tin này, Trần Phàm thầm nghĩ chắc ít ai ở trong nước biết rằng, chẳng bao lâu nữa, bong bóng dot-com sẽ càn quét Trung Quốc.

Đến lúc đó, vô số công ty trong nước sẽ chết vì mùa đông Internet khắc nghiệt này.

Chỉ những doanh nghiệp nào sớm chuẩn bị cho khủng hoảng mới có thể vượt qua mùa đông này và đón chờ sự bùng nổ mới.

Nhưng những điều này còn quá xa vời so với Trần Phàm hiện tại.

Điều anh cần là tìm cơ hội kiếm được khoản tiền đầu tiên.

Trong đầu anh suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.

Ánh mắt vô tình lướt lên đầu trang, một ý nghĩ chợt lóe lên, khiến mắt Trần Phàm sáng bừng.

"Tên miền, tên miền... Đúng rồi, mình có thể mua bán tên miền mà."