Trùng Sinh 2000: Từ Theo Đuổi Cô Bạn Thanh Mai Ngây Ngô Bắt Đầu

Chương 3. Muốn cùng Tô Nhược Sơ thi vào cùng một trường đại học

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trần Phàm có chút bất ngờ nhìn Hoàng Hổ trước mặt.

Sao kiếp trước mình không để ý đến việc thằng nhóc này lại thầm mến Tô Nhược Sơ nhỉ?

Đối với Hoàng Hổ này, kiếp trước Trần Phàm vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì.

Vừa tự luyến vừa thích khoe khoang, trên lớp còn thường xuyên dựa vào thân phận lớp trưởng để mách lẻo.

Kiếp trước có một lần tụ họp lớp sau khi tốt nghiệp, Trần Phàm ấn tượng sâu sắc nhất là thằng nhóc Hoàng Hổ này lái một chiếc BMW đến.

Lần tụ họp đó, Hoàng Hổ là tiêu điểm lớn nhất, không ngừng khoe khoang việc mình tìm được một cô bạn gái có người nhà làm công chức.

Còn vô tình khoe khoang mình bây giờ đã thi đỗ công chức cấp thành phố.

Tuy chỉ là một nhân viên quèn, nhưng qua miệng Hoàng Hổ lại thành quan lớn.

Về sau, Hoàng Hổ cũng phất lên nhờ gia thế bạn gái, vài năm liền thành lãnh đạo một cơ quan nọ.

Nhưng vận may của cậu ta không kéo dài lâu.

Sau đó tên này tham ô, bị bồ nhí tố cáo đích danh, trực tiếp ngã ngựa.

Thu hồi dòng suy nghĩ, Trần Phàm nhìn gã trước mặt thích ngửa mặt lên trời khi nói chuyện, thản nhiên nói:

“Hình như chuyện này không liên quan đến cậu thì phải?"

"Tôi là lớp trưởng, mọi việc lớn nhỏ trong lớp đều do tôi phụ trách."

"Hành vi của cậu đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của Tô Nhược Sơ."

Hoàng Hổ hừ lạnh một tiếng: "Cậu lêu lổng không muốn thi đại học tốt thì đừng làm lỡ Tô Nhược Sơ."

Trần Phàm bật cười.

"Lớp trưởng đại nhân, chẳng lẽ cậu cũng thầm mến Tô Nhược Sơ?"

Bị nói trúng tim đen, vẻ mặt Hoàng Hổ thoáng bối rối.

Nhưng cậu ta nhanh chóng vênh cổ hừ lạnh: "Thì sao?"

"Tốt nhất cậu nên tránh xa cô ấy ra, loại người như cậu không xứng với cô ấy."

Trần Phàm nhún vai: "Tôi có xứng hay không, không đến lượt cậu phán xét."

"Biết đâu Nhược Sơ lại thích mẫu người như tôi thì sao."

Nói rồi, Trần Phàm vỗ vai Hoàng Hổ.

"Ngoài ra, tôi cũng khuyên cậu một câu."

"Lo mà học hành cho tử tế, sau này tránh xa vợ tôi ra."

"Nếu không, đừng trách tôi đánh cậu!"

"Mày..."

Hoàng Hổ mặt xanh mét, vươn tay túm lấy cổ áo Trần Phàm.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Trên hành lang vọng lại giọng của Tô Nhược Sơ.

Hoàng Hổ vội vàng buông tay, lùi lại một bước.

Liếc nhìn Tô Nhược Sơ, rồi chỉ tay vào Trần Phàm.

"Cứ chờ đấy."

Nói xong, nhanh chóng xuống lầu rời đi.

"Tớ chờ cậu đó."

Trần Phàm cười xua tay, chẳng hề để bụng.

Tô Nhược Sơ bước nhanh tới, thấy Trần Phàm thì có chút ngại ngùng.

"Vừa rồi hai người đánh nhau à?"

"Hả? Đâu có, đâu có."

Trần Phàm vội vàng xua tay.

"Vậy Hoàng Hổ tìm cậu làm gì?"

"À, cậu ta hỏi tớ có phim con heo không, bảo là học mệt muốn giải tỏa ấy mà."

Trần Phàm nghiêm mặt nói.

"Nực cười, sao người thuần khiết như tớ có thể xem thứ đó. Đương nhiên là tớ đã đàng hoàng từ chối cậu ta rồi."

Không chút do dự hất ngay một chậu phân vào mặt Hoàng Hổ.

Phải luôn luôn tiêu diệt mọi đối tượng có ý định theo đuổi ngay từ trong trứng nước.

Tô Nhược Sơ liếc nhìn Trần Phàm, không vạch trần anh, xoay người vào lớp.

Một lát sau, cô đeo cặp sách bước ra.

Thấy Trần Phàm vẫn đứng ở cửa, Tô Nhược Sơ có chút ngượng ngùng.

"Sao cậu còn chưa đi?"

"Tớ đưa cậu về."

Tô Nhược Sơ dừng bước.

"Không cần đâu."

Trần Phàm vội vàng giải thích: "Tớ không có ý gì khác, chỉ là muốn..."

"Không được."

Tô Nhược Sơ từ chối rất thẳng thừng.

Trần Phàm đành phải thỏa hiệp.

"Vậy chúng ta cùng nhau ra đến cổng trường được không?"

Tô Nhược Sơ không nói gì, xoay người bước xuống lầu.

Trần Phàm cười, nhanh chóng đuổi theo.

Ra khỏi khu dạy học, thấy xung quanh không có ai, Tô Nhược Sơ mới nhỏ giọng nói.

"Cảm ơn."

"Áo của cậu..."

Trần Phàm cười.

"Không sao, lần sau trả tớ là được."

Tô Nhược Sơ cúi đầu, mặt đỏ bừng, rõ ràng có chút xấu hổ.

Nhưng mà dường như cô nhóc này đã lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Trần Phàm.

"Sao cậu biết?"

"Cái gì?"

Thấy Tô Nhược Sơ nhìn mình chằm chằm, Trần Phàm lập tức phản ứng lại.

"À, ý cậu là chuyện 'tới tháng' ấy à."

Vừa nghe hai chữ này, Tô Nhược Sơ trừng mắt nhìn Trần Phàm, đôi má ửng hồng, chỉ hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào đó mà chui xuống.

Trần Phàm lại cười hì hì trêu chọc.

"Tớ là bạn cùng bàn của cậu, tớ đây biết tính toán đó, mọi thứ của cậu đều không thoát khỏi pháp nhãn của tớ đâu."

Thật ra anh muốn nói, có gì to tát đâu.

Không chỉ biết ngày "đèn đỏ" của cậu, tớ còn biết chiều cao, cân nặng, ba vòng, cỡ áo ngực của cậu sau khi lên đại học nữa cơ...

Kiếp trước đại khái cũng vào khoảng thời gian này.

Cách kỳ thi đại học còn một tháng cuối cùng, có lẽ vì áp lực quá lớn, học tập căng thẳng, "dì cả" của Tô Nhược Sơ đến sớm.

Vì Tô Nhược Sơ không chuẩn bị, dẫn đến làm bẩn quần đồng phục, gây ra một trận cười lớn trong lớp.

Khụ khụ, hình như người cười lớn nhất khi đó chính là mình thì phải.

Nghĩ đến đây, Trần Phàm không nhịn được cười rộ lên.

"Cậu cười cái gì?" Tô Nhược Sơ đột nhiên lên tiếng hỏi.

Trần Phàm giật mình, vội xua tay.

"Không có! Tớ không cười cậu..."

Tô Nhược Sơ dừng bước.

"Ra khỏi cổng trường rồi."

Thấy Trần Phàm còn muốn đi theo, Tô Nhược Sơ nhíu mày.

"Không được đi theo tớ nữa."

Trần Phàm gãi đầu: "Thật ra nhà tớ cũng ở bên đó."

"Lừa người!"

Tô Nhược Sơ không khách khí vạch trần lời nói dối của Trần Phàm.

"Trần Phàm, chuyện trên lớp hôm nay coi như chưa từng xảy ra. Hy vọng không có lần sau. Nếu không..."

"Nếu không tớ sẽ bảo thầy đổi chỗ."

"Ấy, đừng mà."

Trần Phàm sợ hãi vội giơ tay đảm bảo.

"Tớ đảm bảo sẽ không có lần sau."

Tô Nhược Sơ nhìn sâu Trần Phàm một cái, rồi mới xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô nàng, Trần Phàm có chút lưu luyến thở dài.

Xem ra thời trung học mình không để lại ấn tượng tốt đẹp gì cho bà xã tương lai nhỉ.

Đến một cơ hội tiếp cận đối phương cũng không cho.

Lúc này Quách Soái  đột nhiên từ phía sau nhảy ra.

"Còn nhìn gì nữa, người ta đi xa rồi."

Trần Phàm liếc xéo cậu ta, bực mình nói.

"Sao mày còn chưa đi?"

"Hắc hắc, tao mà đi thì làm sao xem được màn hay này."

Vẻ mặt Quách Soái kinh ngạc nhìn Trần Phàm.

"Mày chơi thật đấy à? Không phải là mày thật sự thích Tô Nhược Sơ đó chứ?"

Trần Phàm: "Thật với không thật cái gì. Tao nói cho mày biết, đời này Tô Nhược Sơ nhất định phải là vợ tao rồi."

"Má! Mặt mày còn dày hơn cả tao."

Quách Soái  chửi một câu, rồi nói tiếp.

"Nhưng mà muốn cua cô ấy đâu có dễ."

"Ai mà không biết học ủy là nữ thần băng giá nổi tiếng của lớp. Với ai cũng trưng ra cái mặt lạnh như tiền ấy."

"Ngoài học hành ra thì chẳng quan tâm cái gì cả."

"Muốn cua được cô ấy, khó như lên trời."

Trần Phàm trừng mắt, "Cảnh cáo mày đấy, bớt nói xấu vợ tao đi."

"Người ta là con ngoan trò giỏi, có giống cái loại lưu manh như mày đâu."

"Xí, nói cứ như mình không phải lưu manh ấy."

Quách Soái cười hề hề.

"Tao dám cá với mày, mày không cua được Tô Nhược Sơ đâu."

"Nếu mày mà theo đuổi được cô ấy, Quách Soái  này sẽ lộn ngược đầu ăn phân!"

"Bớt ở đó mà lừa ăn lừa uống đi."

Trần Phàm nhảy lên xe đạp.

"Tao đi đây."

Quách Soái  lẽo đẽo theo sau cười ha hả trêu chọc.

"Thật ra thì dù mày có theo đuổi cũng vô dụng thôi, cuộc sống cấp ba chỉ còn lại tháng cuối cùng này thôi."

"Mày theo đuổi được rồi thì sao? Đến khi người ta thi đỗ đại học, trai tốt đầy ra đấy, lúc đó còn ai nhớ đến Trần Phàm mày nữa."

Câu nói này đột nhiên làm Trần Phàm bừng tỉnh.

Đúng vậy, kiếp trước mình chỉ miễn cưỡng vào được một trường trung bình, còn Tô Nhược Sơ thì học 985.

Nếu không phải mình gặp may.

Chắc chắn chẳng có chuyện gì đến mình cả.

Trần Phàm giật mình, đột nhiên hạ quyết tâm, lớn tiếng hô.

"Tao quyết định rồi! Tao phải thi 985! Tao muốn thi cùng trường đại học với Tô Nhược Sơ!"

Quách Soái  như nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời.

Xe đạp cũng không giữ vững được, loạng choạng trên đường.

"Anh Phàm, nếu mày mà thi đỗ 985, Quách Soái  tao không chỉ lộn ngược đầu ăn phân, còn ăn thêm ba cân nữa!"

"Ừ."

Trần Phàm chẳng buồn đôi co với gã này nữa, mắt kiên định nhìn về phía con đường phía trước.

Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Lần này, nhất định phải cùng Nhược Sơ thi đậu cùng một trường đại học.