Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Trần tiên sinh, ngài thật sự muốn tiêm sao?"

Bệnh viện số Ba, Kinh Thành.

Trong phòng bệnh VIP đặc biệt, mấy chuyên gia mặc áo blouse trắng vây quanh giường bệnh.

Người đàn ông trung niên nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, hơi thở vô cùng yếu ớt.

Nghe được lời của bác sĩ, Trần Phàm khó khăn mở mắt.

Giọng nói phát ra qua lớp mặt nạ dưỡng khí có chút hư ảo.

"Khoảng... mất bao lâu?"

Vị chuyên gia ngập ngừng một lát rồi lên tiếng giải thích.

"Thông thường, nếu tiêm thuốc an tử thì sẽ rất nhanh, chỉ mất vài phút thôi."

“Đợi tôi thêm mười phút cuối cùng này đã."

Trần Phàm quay đầu nhìn trợ lý bên cạnh.

"Tiểu Thái, việc tôi nhờ cậu sao rồi?"

Đôi mắt trợ lý đỏ hoe, cung kính báo cáo: “Trần tổng, mọi việc đã xong theo sắp xếp của ngài.”

"Chúng tôi đã dùng cổ phần của ngài ở tập đoàn để thành lập quỹ từ thiện trẻ em theo di nguyện của ngài, ngoài ra, toàn bộ tài sản cá nhân của ngài cũng đã được quyên góp cho các tổ chức từ thiện."

"Còn nữa... Dạo gần đây vợ cũ của ngài làm ầm ĩ rất dữ, liên tục đòi kiện ngài, muốn lấy lại phần tài sản thuộc về cô ta."

Khuôn mặt Trần Phàm không chút gợn sóng.

"Cô ta muốn bao nhiêu?"

"Tám mươi tỷ, cộng thêm mười căn nhà ở Kinh Thành!"

“Ồ, cũng dám mở miệng đó."

Trên mặt Trần Phàm khẽ hiện lên sự trào phúng.

Khi xưa anh vẫn còn là một thương nhân nhỏ, công ty gặp khủng hoảng lớn, người vợ luôn miệng nói sẽ cùng mình đồng cam cộng khổ đã phản bội mình đầu tiên.

Chẳng những cấu kết với người ngoài đâm sau lưng mình một dao, còn ly hôn chia một nửa tài sản, suýt chút nữa đẩy Trần Phàm vào cảnh phá sản, lang thang đầu đường.

Người đàn bà độc ác!

"Trần tổng, ngài cứ yên tâm, đoàn luật sư của tập đoàn sẽ giải quyết ổn thỏa việc này."

Người đàn ông trung niên gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Tôi mệt rồi."

Nói xong, anh nhọc nhằn vươn tay lấy ra một hộp sắt tây đã hoen gỉ từ dưới gối, hai tay nâng niu cẩn thận đặt lên ngực.

Thấy cảnh này, ánh mắt của người trợ lý bên cạnh khẽ thay đổi.

Là trợ lý của Trần Phàm, anh ta biết rõ chiếc hộp này.

Với thân giá của Trần tổng, muốn mua đồ quý nào mà chả được.

Thế nhưng anh lại vô cùng trân trọng cái hộp này.

Mỗi khi tập đoàn gặp khó khăn lớn, Trần tổng lại lấy chiếc hộp này ra nhẹ nhàng lau chùi, như thể bên trong cất giữ một loại trân bảo cực phẩm.

Mà mỗi khi Trần tổng lau xong chiếc hộp sắt này rồi trở lại từ văn phòng chủ tịch, anh lại khôi phục vẻ tự tin, khí phách, dẫn dắt tập đoàn tiếp tục tiến lên, vượt mọi chông gai.

Giờ phút này, Trần tổng đã hấp hối.

Ngay cả khối tài sản trị giá hàng nghìn tỷ cũng đã tuyên bố quyên tặng, nhưng vẫn cố chấp ôm chặt chiếc hộp sắt kia.

Trong lòng trợ lý không khỏi dâng lên sự tò mò.

Rốt cuộc bên trong chứa đựng thứ gì?

"Bác sĩ, tôi đã sẵn sàng."

"Có thể bắt đầu rồi."

Trần Phàm nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh nói.

Khi dòng thuốc trong suốt từ từ chảy vào cơ thể, Trần Phàm có một khoảnh khắc cảm thấy như linh hồn lìa khỏi xác.

Anh trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

Anh nhìn thấy chiếc hộp sắt ôm trong ngực, trên mặt lộ ra nụ cười hoài niệm.

Thực ra, bên trong không phải là trân bảo hiếm có gì, mà chỉ là một cái vòng tay dây đỏ bình thường.

Là quà tặng định tình của một cô gái tên Tô Nhược Sơ, người con gái yêu anh say đắm.

Là bạn cùng bàn thời trung học của Trần Phàm.

Cũng là bạn gái sau này.

Cô gái dịu dàng như nước, khí chất như lan.

Người bạn gái đã cùng anh chịu khổ, không rời không bỏ.

Trần Phàm từng hứa hẹn, sau khi khởi nghiệp thành công sẽ cho Tô Nhược Sơ một đám cưới linh đình.

Nhưng ông trời lại đùa anh một vố quá đau.

Trên đường đi mua bữa sáng cho Trần Phàm, Tô Nhược Sơ bị một vụ tai nạn xe cộ cướp đi tuổi xuân.

Về sau, việc làm ăn của Trần Phàm ngày càng phát đạt, bên cạnh anh là vô số bóng hồng.

Nhưng anh lại càng thêm cô độc.

Có lẽ, sinh mệnh của anh đã sớm rời đi cùng Nhược Sơ rồi.

Ý thức dần trở nên mơ hồ.

Chẳng lẽ, mình sắp chết sao?

Trần Phàm cố gắng hồi tưởng lại hình dáng của Tô Nhược Sơ trong đầu.

Ngay khi ý thức hoàn toàn biến mất.

Anh dường như thấy một tia sáng… Nhược Sơ.

Nếu có kiếp sau, anh nguyện cùng em ngắm nhìn ngân hà rực rỡ, thế gian phồn hoa!

"Các em, ghi lại câu số 6 ở trang 3 của đề thi."

"Câu hỏi trọng tâm. Năm ngoái không có trong đề thi, chắc chắn năm nay có."

"Cho không năm điểm, muốn lấy hay không tùy các em!"

Bên tai vang lên tiếng giấy tờ lộn xộn.

"Trần Phàm, mau tỉnh lại đi..."

Một giọng nói trong trẻo và dịu dàng vang lên bên tai.

Thanh âm quen thuộc quá.

Trần Phàm đột ngột mở mắt.

Liền thấy ngay một khuôn mặt trái xoan xinh xắn với đôi mắt đẹp như làn thu thủy, khí chất như hoa lan.

"Tô Nhược Sơ!"

Trần Phàm giật mình, bật dậy khỏi chỗ ngồi.

"Chẳng lẽ mình đang mơ?"

Trần Phàm kích động đưa tay nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại như ngọc của người bên cạnh.

"Cậu làm gì thế!"

Tô Nhược Sơ đỏ mặt, vội đẩy Trần Phàm ra, lo lắng ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.

"Thật ư, thật sự là thật ư!"

Trần Phàm kích động đến không kiềm chế được, đảo mắt nhìn xung quanh.

Đập vào mắt là những gương mặt non nớt, quen thuộc.

Những dãy bàn ghế, những quyển sách dày cộp và bài thi.

Chiếc quạt trần kêu cót két trên trần lớp, không khí oi bức, cùng ánh nắng chói chang và tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ…

Ở mép phải tấm bảng đen phía trước có dòng chữ nhỏ.

"Còn 36 ngày nữa là đến kỳ thi đại học năm 2000."

Trần Phàm há hốc mồm, mặt mày ngơ ngác.

"Kỳ thi đại học năm 2000?"

"Vậy chẳng phải mình đã trọng sinh trở về năm lớp 12 rồi sao?"

"Ông trời thật sự nghe thấy lời thỉnh cầu của mình ư?"

Trần Phàm có chút kích động, ôm chầm lấy Tô Nhược Sơ bên cạnh.

Dùng sức kéo cô vào lòng.

"Tuyệt vời! Cuối cùng anh cũng gặp được em rồi."

"Nhược Sơ, lần này anh sẽ không để em rời xa anh nữa."

Nói xong, Trần Phàm kích động giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương, mạnh mẽ hôn xuống.

"A..."

Tô Nhược Sơ hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Học sinh cả lớp xôn xao.

"Má ơi! Trần Phàm điên rồi, nó dám hôn học ủy kìa."

"Thằng nhãi này ngủ mơ à?"

"Trần Phàm!"

Ầm!

Thầy chủ nhiệm Vương Khải Minh đang hăng say giảng bài trên bục giảng không nhịn được gầm lên.

"Em đang làm cái gì vậy?"

Đón ánh mắt của cả lớp, sắc mặt Tô Nhược Sơ đỏ bừng.

Xấu hổ đẩy Trần Phàm ra, đỏ mặt gục xuống bàn.

Trần Phàm có chút kích động nhìn thầy chủ nhiệm.

"Thầy Vương, thầy vẫn còn sống ạ."

Thầy Vương: "..."

"Ha ha..."

Cả lớp lập tức cười ồ lên.

"Em... Em cút ra ngoài cho tôi!"

Vương Khải Minh tức giận hét lớn.

Trần Phàm gãi đầu, có chút ngượng ngùng đứng dậy.

Lúc đi ra ngoài, anh còn không quên nói nhỏ với Tô Nhược Sơ.

"Bà xã, lát nữa tan học đừng về vội, anh đưa em về!"

Trong tiếng cười ồ của cả lớp, Trần Phàm bước ra khỏi phòng học, đến hành lang.

Sống lại một đời, anh sẽ không ngốc nghếch đứng im chịu phạt.

Mà là nhanh chóng xuống lầu, chạy thẳng tới cửa hàng tạp hóa của trường.

"Bà chủ, cho cháu một gói Kotex. Loại có cánh ấy ạ."

"Đi đi đi, học sinh lớp nào đến đây gây rối đấy?"

Bà chủ quán tạp hóa xua tay đuổi.

Trần Phàm vội nói: "Cháu là học sinh lớp 12/7, do thầy chủ nhiệm bảo cháu đi mua."

Nghe vậy, bà chủ mới lôi ra một gói băng vệ sinh ném lên bàn.

"Ba tệ rưỡi."

Trần Phàm móc tiền lẻ trong túi ra trả, cầm lấy băng vệ sinh rồi chạy.

"Cảm ơn bà chủ!"

Bà chủ nhìn theo bóng lưng Trần Phàm, lẩm bẩm.

"Lớp 12/7... Mình nhớ chủ nhiệm lớp là Vương Khải Minh mà?"

"Một thằng đàn ông mua cái này làm gì?"

Chương sau