Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ta Muốn Thành Tiên: “Là mối gì đó anh Tuỳ Phong?”
Ẩn Nguyệt Tùy Phong: “Muốn chuyển nghề làm thợ săn không?”
Ta Muốn Thành Tiên: “Chuyển kiểu gì anh? Lão thợ săn Dương đó chịu nhận đệ tử đâu, em có hỏi anh Vương, anh ấy bảo muốn bái sư phải có nhân sâm trăm năm cơ, em tìm ở tiệm thuốc cũng chẳng thấy đây nè.”
Ẩn Nguyệt Tùy Phong: “Anh có cách giúp em chuyển nghề thợ săn, nhưng phải mượn thanh kiếm gỗ mun của em dùng một lát. Nếu muốn chuyển nghề thật thì tổ đội lẹ, chúng ta làm chung nhiệm vụ này luôn.”
Ta Muốn Thành Tiên: “Em tới liền!”
Dạ Lạc: “Tìm tôi có việc gì?”
Ẩn Nguyệt Tùy Phong: “Mình muốn làm nhiệm vụ trừ quỷ, nhờ bạn định vị con quỷ giúp được không?”
Dạ Lạc: “Cái đó thì được, nhưng anh tính xử lý nó kiểu gì? Không cần tôi nhắc đâu nhỉ, tấn công vật lý vô dụng với quỷ đấy.”
Ẩn Nguyệt Tùy Phong: “Mình có cách. Đến nhà gỗ của Thợ Săn rồi bàn bạc kỹ hơn.”
Trong thôn vốn nhỏ nên chẳng mấy chốc ba người đã tụ họp đầy đủ.
Ta Muốn Thành Tiên vừa nhìn thấy Dạ Lạc thì giật mình suýt té ghế, nhưng cậu ta lập tức vui vẻ chào hỏi rất nhiệt tình. Chỉ có điều Dạ Lạc lại tỏ vẻ khá lạnh nhạt, nhìn kiểu gì cũng như không muốn kết bạn lắm.
Tiêu Kiệt cũng chẳng ngạc nhiên, hôm qua cô nàng đối xử với hắn cũng giống y như vậy.
Hắn chẳng để tâm, mỗi người chơi game có phong cách riêng, có kiểu người mắc bệnh "ngại xã giao", chơi game online mà cứ thích solo một mình, không thích vào team, chuyện này cũng rất bình thường.
Tiêu Kiệt giới thiệu sơ qua hai người với nhau rồi bắt đầu nói rõ nhiệm vụ của mình.
“Nhiệm vụ này theo lý mà nói là rất khó làm, nhưng tôi tính, với năng lực và tài nguyên của ba người chúng ta thì vừa khéo có thể giải quyết được. Tôi có Bùa Thần Mộc, có thể đuổi con quỷ đang ám vợ của thợ săn ra ngoài. Dạ Lạc có thể nhìn thấy quỷ. Còn thanh kiếm gỗ mun của Thành Tiên có thể chém được quỷ. Nhìn thanh máu của nó chắc sức chiến đấu cũng không mạnh lắm, chỉ cần ba người phối hợp ăn ý, chắc chắn sẽ xử lý được nó. Một khi con quỷ bị diệt, bên Dương Bách Xuyên chắc sẽ chịu thu đệ tử, lúc đó hai chúng ta đều có thể học bắn cung và huấn luyện chó.”
Ta Muốn Thành Tiên nghe xong thì phấn khích hẳn lên, nghĩ lại hồi trước bị ba con chó hoang đuổi suýt chết nên cậu ta biết rõ việc mang chó theo cùng có giá trị như thế nào.
Chỉ có Dạ Lạc vẫn bình thản hỏi: “Thế tôi được lợi ích gì? Tôi đã là đệ tử của Dương Bách Xuyên.”
“Thì coi như làm việc tốt giúp người đi, dù sao chú ta là sư phụ bạn, giúp sư mẫu một tay cũng hợp lý mà? Biết đâu chú ta vui vui lại dạy thêm cho bạn kỹ năng ẩn gì đó.”
“Tôi đã nộp ba củ nhân sâm rừng, mấy cái kỹ năng học được đều học xong hết. Với lại... đây chỉ là game thôi.” Giọng Dạ Lạc vẫn bình tĩnh lạnh nhạt.
Tiêu Kiệt đúng là hơi cạn lời, bình thường con gái trong game không phải hay dễ mềm lòng lắm à? Sao cái cô Dạ Lạc này lạnh như băng vậy trời.
Ta Muốn Thành Tiên gấp quá bèn nói luôn: “Thế em thuê chị giúp nhé, 200 văn.”
Nhìn là biết dạng đại gia trong game, gặp vấn đề là nghĩ ngay tới vung tiền.
“Tôi không thiếu tiền.”
“500?”
“1000 cũng vô ích, tôi nói tôi không thiếu tiền.” Dạ Lạc dứt khoát, không cho họ chút cơ hội nào để mặc cả.
“Thế bạn muốn gì?”
“Tôi giúp mấy người giết con quỷ đó, thanh kiếm này phần tôi.”
Ta Muốn Thành Tiên còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Kiệt đã bật ngay: “Đùa à, cái đó là pháp khí đấy, bạn cũng tham quá.”
“Đúng đúng, thanh kiếm này em cày cực khổ lắm mới lấy được đó!” Ta Muốn Thành Tiên cũng vội vàng phụ họa.
Nhưng Dạ Lạc vẫn tỉnh bơ: “Thanh kiếm đó cậu cầm cũng chẳng để làm gì, cậu đâu nhìn thấy được quỷ. Trừ khi cậu định dồn hết điểm thuộc tính vào cảm tri để đi theo hướng cảm tri cao, chứ không thì để trong tay cậu cũng hoàn toàn phí phạm. Thế này đi, tôi thêm cho cậu một quyển sách kỹ năng nữa coi như bù lại chênh lệch. Cậu chơi rìu đúng không?”
“Ờm...”
Ta Muốn Thành Tiên định nói là mình chơi kiếm... Nhưng nghĩ lại thì hình như cậu ta chưa học được kỹ năng kiếm nào hết, toàn chặt củi hai ngày trời nên lại học được Chuyên môn vũ khí rìu.
"Ừm, coi như vậy đi."
"Vậy thì tốt, cuốn Liệt Thạch trảm này chỉ cần 15 điểm sức mạnh là có thể học được. Cậu chỉ cần cộng thêm vài điểm thuộc tính là xài được ngay, tuyệt đối còn giá trị hơn thanh kiếm gỗ mun kia nhiều."
"Nhưng mà em muốn làm kiếm khách..." Ta Muốn Thành Tiên ngập ngừng nói.
"Trong thôn Ngân Hạnh này không có chỗ học kiếm pháp đâu, muốn chuyên tu kiếm thì phải lên phủ thành, vào kiếm quán mới có thể học được những kiếm pháp cao cấp. Giờ cậu còn chưa ra khỏi thôn tân thủ, chưa học được đâu. Đợi sau này ra ngoài, vũ khí ngon hơn kiếm gỗ mun đầy ra."
Thấy Ta Muốn Thành Tiên vẫn còn do dự, Dạ Lạc lại nói thêm: "Thế này đi, con quỷ bộc đó dù rơi ra thứ gì cũng để cho hai người hết."
Lần này Ta Muốn Thành Tiên cuối cùng cũng lung lay, cậu ta liền nhắn tin riêng hỏi Tiêu Kiệt: "Ý anh Tùy Phong sao?"
Tiêu Kiệt không nói gì, chỉ khẽ hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại bắt đầu cân nhắc.
Thật ra ban đầu hắn cũng chẳng coi trọng thanh kiếm gỗ mun này lắm, vũ khí tặng đầu game thì có thể tốt được bao nhiêu chứ?