Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bảo sao game này tỷ lệ chết lại cao như vậy, nếu ai cũng ngu ngơ kiểu này thì tỷ lệ chết thấp mới là lạ.

“Nhóc con, cậu chạy ghê đấy nhỉ, chạy tới tận đây luôn. Không sợ chết à?”

Tiếng “nhóc con” này với Ta Muốn Thành Tiên hiện tại lại chẳng khác nào âm thanh đến từ thiên đường, khiến cậu ta lập tức dấy lên tia hy vọng sống sót.

“Cứu... cứu mạng!”

Cậu ta vừa hét vừa lao về phía người kia, rồi lập tức nhận ra đó là cái tay có ID Ẩn Nguyệt Tùy Phong!

Nhớ lúc sáng hắn có nhắc nhở cậu ta một câu, khi đó cậu ta còn mạnh miệng bảo không cần lo, ai ngờ…

Trong lòng cậu ta vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy ê chề, nhưng lúc này giữ mạng quan trọng hơn, những thứ đó gác qua một bên đã.

Cậu ta lập tức đứng lưng kề lưng với hắn, có người cùng chiến tuyến không còn sợ bị đánh úp cả trước lẫn sau, cuối cùng cậu ta cũng thấy yên tâm hơn một chút.

“Uống máu nhanh lên! Dính thêm hai phát nữa là chết đấy.” Tiếng nhắc nhở của Tiêu Kiệt vang lên bên tai.

Cùng lúc đó, hắn cũng vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Chiêu Nhất Đao Lưỡng Đoạn này nhìn thì ngon, nhưng khi tụ lực thì thành mồi ngon cho quân địch. Nói cách khác, hoặc là hắn áp sát kẻ địch, hoặc đợi kẻ địch lao đến mới phóng chiêu được.

Còn nếu dùng để phòng thủ thì lại cực kỳ ổn.

Ta Muốn Thành Tiên vội lấy bình máu ra uống, một con chó hoang thấy vậy lập tức lao tới.

Chính là lúc này!

Tiêu Kiệt bất ngờ xoay người, vung đao Nhạn Linh xéo lên từ hông.

Nhất Đao Lưỡng Đoạn!

Con chó hoang chưa kịp phản ứng đã bị chém bay đầu, một nhát tiễn nó lên đường!

Ta Muốn Thành Tiên sững người, lúc nãy hắn chém một con sắp chết thì còn hiểu được, đằng này con kia còn nguyên máu cũng bị giết một cách dễ dàng? Trong khi cậu ta vừa bị ba con chó cắn càn chết, chẳng phải hắn mới cấp 1 thôi sao?

Đúng lúc đó, một con chó hoang khác bất ngờ lao đến tấn công Tiêu Kiệt.

Hắn không kịp tụ lực lần nữa, cũng không thể đỡ đòn, thế là hắn dứt khoát lộn mèo né đòn! Cả người xoay một vòng bật ra ngoài, con chó hoang vì thế tấn công hụt.

Vừa tiếp đất, hắn quay phắt người vung đao chém liền hai nhát.

Một ngang, một dọc! Hai nhát chém khiến con chó chỉ còn một xíu máu, nó gào lên điên cuồng, há mõm định cắn ngược lại.

Tiêu Kiệt lùi về sau, đao trong tay lại bất ngờ đâm thẳng tới "phụt" một tiếng, mũi đao xuyên từ miệng qua gáy con chó, đâm trúng chỗ hiểm.

Thanh đao Nhạn Linh này so với đao thường thì vượt trội hơn hẳn ở chiêu đâm, giúp thao tác của Tiêu Kiệt linh hoạt hơn hẳn.

Hai con chó hoang bị xử lý gọn gàng, máu của Ta Muốn Thành Tiên cũng đã hồi được hơn nửa.

Tiêu Kiệt nuốt luôn viên Đại Lực hoàn để hồi thể lực, rồi nói: “Trời sắp tối rồi, Vương Khải bảo tôi nhắn với cậu là trời tối sẽ xuất hiện dạ quỷ. Mà mới gặp mấy con chó thôi cậu đã chịu không nổi thế này thì chỉ còn cách rút thôi.”

Ta Muốn Thành Tiên vội la lên: “Khoan hẵng đi! Bên kia có một con yêu tinh nhặt mót!”

Không còn mối đe dọa từ lũ chó, cậu ta lại nổi lòng tham, có nói gì cũng phải bắt được con yêu đó. Nếu không thì lần này mạo hiểm chẳng phải uổng phí sao?

Cậu ta quay đầu lại, thấy con yêu kia đang hoảng loạn chui vào rừng rậm chạy mất hút.

Tiêu Kiệt nghe mà cạn lời, trong lòng chẳng còn chút thiện cảm nào với cậu ta nữa. Tên này khi sáng còn làm bộ làm tịch, bây giờ được cứu cho chưa thấy cảm ơn đâu, thoát chết chưa chừa còn nghĩ đến chuyện giết quái nhặt đồ tiếp. Cậu ta có hiểu khái niệm “game một mạng” là gì không vậy.

Dạng gà mờ thế này mà cũng dám chơi game cược mạng…

Hắn cảm thấy hội chứng kỳ thị thiểu năng của hắn lại tái phát.

“Nhặt cái đầu cậu ấy. Không đi nằm đây luôn đi, tôi chuyển lời xong rồi, tôi kệ cậu.”

Nói xong hắn quay lưng bỏ đi luôn.

Ta Muốn Thành Tiên bị mắng đến đơ người, nhìn theo hướng con yêu chạy mất, lại nhìn bóng Tiêu Kiệt đang rời xa. Cậu ta cắn răng một cái rồi vội vàng đuổi theo hắn.

Lúc này trời đã tắt nắng, rừng cây ven đường cũng trở nên âm u lạ thường.

Tầm nhìn càng hạn chế, cảm giác nguy hiểm cũng theo đó mà dâng lên. May mà suốt quãng đường không gặp con quái nào.

Hai người cắm đầu chạy ngược lại theo đường cũ. Khi lao ra khỏi khu rừng thì trời đã mịt mờ, vầng sáng cuối cùng nơi góc trời cũng sắp bị bóng đêm nuốt chửng. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, u ám, mang theo cảm giác chẳng lành.

Tiêu Kiệt bỗng nhận ra, trên trời không có lấy một ngôi sao, chỉ có một vầng trăng đỏ máu sẫm màu treo lơ lửng giữa không trung.

Khung cảnh kỳ dị khiến người ta bất giác cảm thấy bất an.

Lúc này thể lực của hắn cũng cạn sạch. Đã không còn thời gian để chờ hồi phục tự nhiên, Tiêu Kiệt biết hắn không thể tiết kiệm thuốc nữa. Hắn lập tức nuốt thêm một viên Đại Lực hoàn rồi tăng tốc chạy thục mạng về phía cổng thôn.

Đằng xa, vài dân binh đang chuẩn bị đóng cổng thôn, Vương Khải thì sốt ruột chờ sẵn ở đó.

“Đừng đóng! Đừng đóng cổng!” Gã hét to mấy lần nhưng mấy dân binh vẫn không dừng lại, thế là gã dứt khoát lấy thân mình chặn trước cổng.

Thiết Thiên Lý (đội trưởng dân binh): “Vương Khải, cậu lên cơn hả? Mau tránh ra. Trời tối rồi, phải đóng cổng lại.”

“Chờ thêm chút! Chờ chút nữa! Nhìn kìa, họ về rồi kìa!”