Trò Chơi Hệ Thống Cuộc Sống

Chương 32. Chương 32: Bức ảnh cũ thời Dân quốc (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Anh…” Giang Tuệ Cầm kéo tay người đàn ông ngoài cửa làm nũng: “Hôm qua anh đã hứa với em, muốn dạy em!”
Giang Phong đoán, người đàn ông trung niên có tướng mạo tương tự vài phần với mình trước mặt này là cụ nội mình Giang Thừa Đức.
Tuổi tác hai người chênh lệch lớn đến mức không giống anh em, lại như bố và con gái.
“Là con gái lớn sắp lập gia đình rồi, vẫn không nghiêm chỉnh gì cả.” Giang Thừa Đức cưng chiều vỗ đầu cô: “Vẫn ở trong phòng thêu áo cưới hả?”
“Đều do thằng ranh Vệ Kim kia, em đã thêu xong rồi, nó lại chọc một lỗ của em, ngày mai em phải đi chụp ảnh cưới với Minh Nhất rồi, lát nữa em túm được nó em phải cho nó vài roi!” Giang Tuệ Cầm giơ nắm tay nhỏ của mình lên quơ tỏ quyết tâm muốn đánh cháu, chạy chậm hai bước đi trước, thấy Giang Thừa Đức vẫn chậm rãi đi theo đằng sau, thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên chút!”
Giang Tuệ Cầm chạy nhanh, Giang Phong chỉ có thể chạy theo, bức tường vô hình chắn đằng sau luôn đâm vào sau lưng và mông hắn, giống như có người lấy roi quất hắn.
Tiểu tứ hợp viện nhà họ Giang rất gần Thái Phong Lâu, Giang Tuệ Cầm quen thuộc đi vào theo cửa sau, cuối cùng dừng chân ở sau bếp, để Giang Phong cuối cùng có thời gian dừng lại thở dốc, tiện thể xoa cái mông đáng thương của mình.
Cụ trẻ hắn không đi thi đấu chạy việt dã thật sự là nhân tài không được trọng dụng.
“Cô Giang, đầu bếp vừa đi ra ngoài.” Một phụ bếp trong bếp thấy Giang Tuệ Cầm chuồn vào, nhắc nhở.
“Suỵt, tôi mượn phòng bếp chút, cậu đừng nói với ông chủ.” Giang Tuệ Cầm tìm một vòng không tìm được nguyên liệu nấu ăn mình cần, Giang Thừa Đức lại chậm chạp chưa tới, cô nôn nóng dậm chân.
Một lát sau, Giang Thừa Đức mới khoan thai đến chậm.
“Anh, mau lên, buổi tối em còn hẹn Minh Nhất đi xem phim, anh mau lên chút! Giang Tuệ Cầm thúc giục.
Giang Thừa Đức bật cười: “Khi nào em mới sửa được tính cách nôn nóng này hả, đã nói rồi, anh chỉ dạy em món này một lần, nhìn cho kỹ, đừng lộn xộn, đây là món ngài Trương đặt.”
“Em không động, em nhất định không động!”
Giang Thừa Đức đi đến bên cạnh bếp lò, nhấc nắp vung nồi lớn lên, bưng ra một bát nhỏ trong đó, đặt trước mặt Giang Tuệ Cầm.
“Mẹ ngài Trương thích yến nhà, em vợ đặt yến vàng, phương pháp giống nhau, nhặt lông tơ trong đó ra đi.” Giang Thừa Đức đẩy bát tới trước mặt cô: “Nhặt sạch sẽ rồi rửa một lần, bỏ vào trong nước kiềm ngâm.”
Giang Tuệ Cầm đàng hoàng đi lấy một đôi đũa nhọn đầu, dán sát vào bát con trước mặt, cẩn thận nhặt lông tơ màu đen và tạp nham khác trong đó ra.
Giang Phong cũng tò mò tới gần, đũa rất nhỏ, nhưng so sánh với lông tơ nhỏ trong bát thì lại rất thô. Tay Giang Tuệ Cầm rất khéo, nhặt lông lại rất tốn sức.
“Tổ yến cần nhúng qua nước ấm một lần, lại vào nồi hầm nửa canh giờ. Lá liễu trứng bồ câu làm như nào không cần anh dạy đúng không?”
“Không cần không cần.” Giang Tuệ Cầm cúi đầu, lại nhặt ra một sợi lông tơ nhỏ.
Thấy Giang Tuệ Cầm nhặt cẩn thận, Giang Thừa Đức không chỉ đạo nữa, đi tới cái bàn bên cạnh lấy tám cái muôi gỗ nhỏ, dùng vải dầu thoa một lớp dầu lên muôi, đặt sang bên cạnh. Sau đó lấy một khối giăm bông bên tay phải.
“Giăm bông cần muối cùng trước, đúng rồi, anh phải cho thêm đồ cưới của em hai cái giăm bông nữa. Khi cắt cẩn thận chút, đừng lanh chanh láu táu cắt vào tay, sau khi nó ngâm nở trong nước kiềm rồi dùng nước ấm rửa, em lại xé nhỏ nó, thôi bỏ đi, em nhặt trước đã, nói nhiều em không nhớ được.” Giang Thừa Đức nói thế, nhưng động tác trên tay không ngừng.
Dao lớn nhẹ nhàng liếc vào dao lên giăm bông, trên thớt thêm vài lát giăm bông mỏng như cánh ve.
Giang Tuệ Cầm nghe được hai chữ đồ cưới thì vùi đầu xuống, không hề nghe lọt chữ nào tiếp sau.
Giang Tuệ Cầm nhặt xong lông tơ và tạp nham bỏ vào nước kiềm ngâm, trứng bồ câu lá liễu của Giang Thừa Đức đã làm xong, trứng bồ câu hấp chín trải dưới lát giăm bông và cải thảo, trông rất đẹp mắt.
“Anh, tổ yến phải ngâm như nào?” Giang Tuệ Cầm thấy trứng bồ câu đã hấp chín thì nhìn tổ yến đã ngâm nở trong bát.
Giang Thừa Đức đi qua nhìn thấy thì nóng nảy, vội đổ nước kiềm đi rót nước ấm vào trụng một lần: “Nói em không nhớ em thật sự không nhớ mà! Anh bảo em ngâm vào rồi vớt ra luôn, em đã ngâm bao lâu rồi hả? Mau múc bát nước lạnh đến đây!”
Giang Tuệ Cầm vội vàng đi múc nước.
Giang Tuệ Cầm múc nước lạnh mang đến, tổ yến đã được Giang Thừa Đức xé nhỏ, hắn nhúng vào nước lạnh rồi bỏ vào nồi.
Sở thích đối với canh của nhà họ Giang thật sự truyền từ đời này sang đời khác, tổ yến vừa vào nồi, canh suông nóng bỏng rót lên, lúc này Giang Phong mới chú ý tới trong hai cái nồi lớn trên bếp đằng sau lại đều là canh.
Khi Giang Phong quay đầu lại, tổ yến đã được vớt ra, trong nồi chỉ còn canh suông đang bốc lên hơi nóng sắp sôi trào, khi canh suông sắp trào, Giang Thừa Đức lại đổ một gáo canh lạnh vào, rắc một ít muối, cuối cùng thêm một muỗng rượu Thiệu Hưng, rồi để nồi lại cho Giang Tuệ Cầm.
“Khi nào nó sôi thì vớt bọt ra.” Dứt lời, bắt đầu bày bàn.
Giang Tuệ Cầm nhận được nhiệm vụ, muốn lập công chuộc tội nhìn chằm chằm nồi lớn trước mắt.
“Cô, cô, anh Minh Nhất tìm cô.” Một bé củ cải chạy vào sau bếp.
“Vệ Quốc, về sau phải gọi chú, không thể làm loạn bối phận!” Giang Thừa Đức nghiêm mặt.
“Ồ.” Nụ cười trên mặt bé củ cải dần biến mất.
Đây là!
Ông nội?
Gaing Phong nhìn bé củ cải còn thò lò mũi xanh trước mặt, thật sự không thể tin nổi vào mắt mình.
Giang Phong chưa kịp quan sát toàn diện Giang Vệ Quốc phiên bản còn nhỏ, Giang Tuệ Cầm đã đỏ mặt chạy đi. Giang Phong chỉ có thể đuổi theo sau, nếu không eo và mông hắn sẽ gặp họa.
Sau đó Giang Phong đã trải qua hiện trường đút cẩu lương cỡ lớn.
Ai nói người xã hội cũ rất bảo thủ, gì mà phát hồ tình dừng ở lễ, đều là vô nghĩa!
Cẩu lương nên rải không hề dây dưa!
Giang Phong thấy tận mắt hai cụ trẻ phiên bản mười mấy tuổi của mình ngán ngấy xem phim, ngươi đút ta một viên ô mai, ta đút ngươi một nhân hạt dưa, nắm tay nhỏ bé, đến cuối phim, nữ chính chết bi thảm, Lý Minh Nhất hôn trộm má trái Giang Tuệ Cầm.
Rõ ràng là phim bi kịch, còn là phim câm, hai người lại như vừa xem xong bộ phim tình cảm ngọt ngào.
Xem phim xong, Lý Minh Nhất đưa Giang Tuệ Cầm về nhà, Giang Phong đi theo sau lưng bọn họ.
Vì trước đó nhận lấy đòn trí mạng đến từ đôi cẩu tình nhân quá lớn, Giang Phong cảm thấy vẫn đi lùi về sau một chút an toàn hơn.
“Ngày mai chúng ta đến cửa hiệu chụp ảnh Kim Lợi chụp hình cưới.” Khi còn một ngõ nhỏ nữa là đến tiểu tứ hợp viện nhà họ Giang, Lý Minh Nhất dừng bước.
“Vâng.” Giang Tuệ Cầm khẽ đáp.
“Còn năm ngày nữa, em chính là vợ anh rồi.”
“Vâng.” Giọng Giang Tuệ Cầm nhỏ hơn nữa, cúi đầu, cả hai tai đều xấu hổ đỏ bừng.
“Nếu không phải mẹ muốn chọn ngày hoàng đạo, anh thật sự chỉ ước gì hôm nay để em gả cho anh. Anh phải lên báo, không chỉ ở Bắc Bình, còn muốn ở Thượng Hải, ở Nam Kinh, báo chính phủ, báo nhân dân, anh đều phải đăng, anh muốn cả nước đều biết em là vợ anh!” Lý Minh Nhất ôm Giang Tuệ Cầm, cúi đầu hôn lên trán cô, khẽ nói: “Good night, my darling!”
Khuôn mặt Giang Tuệ Cầm vốn chỉ hơi đỏ lập tức đỏ bừng, chui ra khỏi ngực hắn, không quay đầu lại chạy về nhà.
Cô vừa đột ngột bỏ chạy làm khổ Giang Phong rồi, không hề có chuẩn bị gì, đã bị bức tường vô hình chặn đằng sau kia đập mạnh vào, ngã nhào xuống đất.
Bị đâm rất đau!
Giang Phong bò dậy, phát hiện mình lại xuất hiện trong một căn phòng, hơn nữa lại là ban ngày.
Phải biết rằng, vừa rồi khi Giang Tuệ Cầm chạy về nhà là buổi tối.
“Em không mặc, em không mặc, em không mặc!”
Giang Phong chưa kịp thăm dò rõ ràng có tình hình gì, đã nghe thấy tiếng thét chói tai phẫn nộ của Giang Tuệ Cầm.