Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Phát hiện ra phương pháp có thể lấy được điểm kinh nghiệm, Giang Phong bắt đầu hơi rục rịch với vị trí đầu bếp chính.
Nhưng phòng bếp là địa bàn của đồng chí Giang Kiến Khang, ông là quân vương sau bếp, nhỏ như dao gọt vỏ, dao róc xương, dao cắt hoa quả, lớn đến nồi sắt, thớt gỗ, bếp gas, đều là thần tử của ông. Giang Phong định mưu nghịch dưới mí mắt của ông là gần như không thể.
Suốt cả một ngày, Giang Phong mới tìm được một cơ hội nấu một bát canh trứng rong biển ở sau bếp. Đây là tranh thủ lúc đồng chí Giang Kiến Khang bận rộn túi bụi, nếu không Giang Phong không có khả năng chạm vào nồi.
Mười giờ đêm, cửa hàng đóng cửa, đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên dọn dẹp phòng bếp, theo thường lệ tống Giang Phong về nhà trước.
Trước khi đi, Giang Phong tiện tay thó hai quả dưa chuột.
Một đĩa salad dưa chuột đập dập quy củ, từ hình dung này quá tầm thường. Giang Phong cảm thấy, từ nhỏ mình đã làm salad dưa chuột cho Trần Tú Tú, khổ luyện mười mấy năm với món ăn này, đánh giá ít ra cũng phải sắc hương vị đầy đủ, trong vạn không có một, v.v.
Salad dưa chuột đập dập Trần Tú Tú từng ăn đủ để cho gia tộc dưa chuột của một vườn hoa quả diệt tộc.
Trở về nhà, Giang Phong đứng trong bếp cẩn thận nhìn hai quả dưa chuột thó được từ chỗ Vương Tú Liên.
Một béo một gầy, một trung một nhỏ, ngoài mặt thô ráp, trên lớp vỏ vàng xanh còn có vết trầy xước khi tẩy rửa bạo lực của đồng chí Vương Tú Liên.
Salad dưa chuột đập dập… Đập dập như nào?
Giang Phong từng đập dập vô số dưa chuột, Hoàn béo Yến gầy đều được chứng kiến lại rơi vào mê man.
Salad dưa chuột đập dập còn có thể đập như nào nữa? Chẳng lẽ cần mình như trong tiểu thuyết võ hiệp, dồn khí vào đan điền, dùng chân khí thăm dò cấu tạo bên trong dưa chuột, lấy ra dao bếp trong truyền thuyết, dùng chút xảo kình, khi đập xoay tròn sống dao…
Thôi bỏ đi, hắn không bịa được nữa.
Lấy dao bếp ra, đặt dưa chuột lên thớt gỗ, cạch cạch cạch.
Không có thơm ngát thấm người, cũng không có màu sắc mê người, càng không sáng lên.
Dưa chuột vẫn là dưa chuột, nhưng bị đập nát.
Đổ giấm chua, nhỏ dầu ớt, hai đĩa salad dưa chuột đập dập đã hoàn thành.
Giấm chua là do bản thân lão đồng chí Giang Vệ Quốc ủ, dầu ớt là do chính đồng chí Giang Kiến Khang làm.
‘Một phần salad dưa chuột đập dập bình thường không có gì lạ’
‘Một phần salad dưa chuột đập dập bỏ hơi nhiều giấm chua’
Giang Phong: “...”
Tuy rằng không rõ vì sao ở nhà cũng có thể nhìn thấy ghi chú, nhưng hai ghi chú này hiển nhiên khiến người ta không vui.
Mười phút sau, Giang Phong bưng đĩa salad dưa chuột bỏ hơi nhiều giấm chua kia gõ cửa nhà bên cạnh.
Năm phút trước, sau khi đồng chí Vương Tú Liên dọn dẹp sau bếp xong về đã khiển trách mãnh liệt hành vi lãng phí đồ ăn đã tối khuya còn làm salad dưa chuột đập dập gì đó của Giang Phong, mắt sáng như đuốc ăn hết đĩa dưa chuột bình thường không có gì lạ kia, bảo Giang Phong bưng đĩa còn lại cho Trần Tú Tú ở bên cạnh ăn.
“Chẳng phải đứa bé Tú Tú kia thích ăn salad dưa chuột nhất sao? Hồi nhỏ con làm dưa chuột đập dập bỏ nhiều giấm chua như vậy, con bé đều ăn sạch sẽ!”
Giang Phong nghi ngờ với giọng vang to của đồng chí Vương Tú Liên, Trần Tú Tú ở bên cạnh đã nghe thấy rõ ràng.
Khi Trần Tú Tú mở cửa, nhìn thấy Giang Phong bưng một đĩa dưa chuột đập dập thì hơi ngẩn ra.
“Ăn không?” Câu này đã xuất hiện trong vô số lần nói chuyện của bọn họ.
“Ăn.” Trần Tú Tú vô thức nói.
Trần Đốc Tụ không có ở nhà, chuyện này là bình thường, từ khi Giang Phong bắt đầu có trí nhớ, ông ấy cứ hai ba ngày lại đi công tác.
Giang Phong đặt đĩa salad dưa chuột lên bàn cơm, trong lồng bàn đã có một bát cháo loãng lạnh tanh, không có món gì khác.
Hơn nữa ngoại hình bát cháo không tốt lắm, thoạt nhìn giống cháo, lại giống cháo loãng bị cháy.
Giang Phong nhíu mày hỏi: “Em không ăn cơm chiều hả?”
“Em ăn không vô.” Trần Tú Tú tỏ ra ghét bỏ.
Nhìn cô như vậy, Giang Phong không nhiều lời, lập tức đi vào phòng bếp.
So sánh với phòng bếp có thể sánh ngang bếp khách sạn của nhà họ Giang, phòng bếp nhà Trần Tú Tú đơn sơ hơn nhiều. Hai con dao, thớt gỗ bị ẩm nứt ra, một cái chảo, một bình muối, một bình dầu nhỏ, lại không tìm thấy gia vị nào khác.
“Anh định nấu cơm hả?” Trần Tú Tú không ngăn cản hắn, cười châm chọc: “Nhà em chẳng có gì cả, chỉ có một cái chảo, một túi gạo, còn có bột thay thế bữa ăn.”
Quả nhiên, mở tủ lạnh ra, bên trong chẳng có gì khác ngoài bia.
“A, đúng rồi, còn có bia của ông bô.” Trần Tú Tú nhìn hắn: “Chắc nguyên liệu nấu ăn của nhà anh ở nhà hàng cả, em muốn ăn cơm thì hâm nóng bát cháo loãng này là được.”
Câu nói này thốt ra từ miệng Trần Tú Tú đủ để chủ quán nhỏ từng được cô ghé thăm phải khiếp sợ.
Với đầu lưỡi được đồng chí Giang Kiến Khang cho ăn từ nhỏ thành xảo quyệt kia của Trần Tú Tú, sao sẽ ăn một bát cháo loãng sền sệt thất bại lại hơi cháy khét chứ.
“Anh nấu một phần cháo trắng cho em.” Giang Phong cũng biết nấu đồ ăn là không thể, đành nhìn gạo là thứ duy nhất có thể ăn trong phòng bếp.
Trần Tú Tú ngồi yên trên ghế, lặng yên nhìn Giang Phong nấu cháo.
Người nhà họ Giang không thích ăn cháo, muốn ăn cũng không thể ăn cháo trắng, ít nhất phải là cháo để người ta cảm nhận được sự tuyệt vời của thịt như cháo tôm tươi, cháo thịt bò. Cháo trắng nhạt nhẽo vô vị là không có khả năng xuất hiện trên bàn cơm nhà họ Giang.
Mấu chốt của hầm cháo là phải nắm chắc tỷ lệ gạo và nước, nắm giữ thời cơ thay đổi độ lửa, khuấy đều, để từng hạt cháo no đủ, xốp đặc.
Đương nhiên, Giang Phong không làm được những điều đó.
Hắn chỉ có thể nấu ra một bát cháo trắng nhạt nhẽo vô vị khiến người ta cảm thấy ăn tạm hơn nữa ăn không chết người.
“Chúng ta đã lâu rồi không gặp nhỉ?” Trần Tú Tú đột nhiên nói.
“Ừm, khoảng một năm rồi. Sau khi em lên đại học là chúng ta chưa từng gặp mặt.” Giang Phong cẩn thận ngẫm nghĩ.
“Có phải trưa nay anh nhìn thấy em là suýt không nhận ra em không, em đã béo đến mức… Không thành hình người, giống như quả cầu thịt vậy.” Trần Tú Tú nói xong, nhìn cánh tay mình.
“Em vốn không béo.” Giang Phong vừa khuấy nồi vừa nói: “Ít nhất ở trong mắt bố mẹ anh, em không hề béo.”
Định nghĩa về béo của người nhà họ Giang là ít hơn 100kg không tính là béo, chỉ có thể coi là cường tráng.
Trần Tú Tú phì cười: “Cũng đúng, chỉ có nhà anh không coi em béo.”
“Ăn kiêng giảm cân tổn thương thân thể, đây là lời em nói.” Giang Phong nói.
Lúc học cấp ba, mỗi lần tan học, Trần Tú Tú đến cửa hàng nhà Giang Phong ăn cơm, cô vừa ăn thịt vừa cười híp mắt nói: “Em biết ăn nhiều sẽ béo lên, nhưng lượng cơm của em nhiều như vậy đấy, ăn kiêng giảm cân rất tổn thương thân thể!”
“Em biết chứ.”
“Mới đầu em cũng định vận động giảm cân, nhưng thật sự quá khó khăn, anh không thể tưởng tượng nổi một tên mập mạp nặng 85kg chạy một vòng sân điền kinh khó khăn cỡ nào đâu. Ăn kiêng rất đơn giản, chỉ cần mua thuốc kích nôn, ọe ọe là gầy.”
“Lại không cần cố ý đến cửa hàng chuyên dụng để mua quần áo, đi trên đường cũng không có ánh mắt quái dị nhìn xem, về sau không cần thuốc kích nôn luôn, nhìn thấy đồ mặn dầu mỡ là tự động muốn nôn, rất tốt.”
Giang Phong không thể phát biểu ý kiến gì, cho đến giờ nhà họ Giang không hề thiếu mập mạp, hơn nữa bọn họ đều cao lớn vạm vỡ, một người có thể đánh mười mập mạp, cũng không có ai không có mắt nói xấu gì sau lưng, lại càng không có người trên đường nhìn quái dị, chủ yếu là thấy người to lớn vẻ mặt dữ tợn trước mặt là trốn đi.
Giang Phong chỉ có thể yên lặng hầm cháo.
Thoáng chốc, một nồi cháo trắng bình thường không có gì lạ đã nấu xong.
‘Một bát cháo trắng hương vị tạm được’
Đây là ca ngợi cao nhất của trò chơi đối với đồ ăn Giang Phong làm hiện giờ.
Bưng cháo trắng đến trước mặt Trần Tú Tú, trên mặt cô tràn đầy vẻ cự tuyệt.
Cô không muốn ăn bất cứ thứ gì cả, cô không chịu ăn bất cứ thứ gì nữa.
Nhưng cô không thể từ chối được ý tốt của Giang Phong.
Cháo trắng vẫn đang bốc hơi nóng, Trần Tú Tú cầm đũa, gắp miếng dưa chuột nhỏ nhất.
“Rắc rắc.”
“Ting, nhận được 10 điểm kinh nghiệm.”
“Ăn ngon.” Trần Tú Tú khẽ nói.
Giang Phong: “???”
Hắn nhớ không nhầm thì phần salad dưa chuột đập dập này có thêm nhiều giấm chua!