Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Kim Ô Liệt Diễm." Người thi pháp sẽ không bị ảnh hưởng, chiêu pháp thuật thứ hai đã được tung ra.

Kim Ô chính là mặt trời, Kim Ô Liệt Diễm có tổng cộng chín tầng, mỗi tầng là một đợt lửa dữ. Diệp Vô Song tu vi có hạn, chỉ phát ra được hai luồng liệt diễm, nhưng cũng đủ để Tây Môn Soái còn chưa hoàn hồn phải nếm mùi thất bại.

Tây Môn Soái có nỗi khổ khó nói, hắn đã dò xét bốn người này, tu vi còn nông cạn, nhưng không ngờ người đầu tiên lại biết Kiếm Độn chi thuật, vì muốn tốc chiến tốc thắng, hắn đã dùng đến Càn Khôn Quyển để khóa phi kiếm của đối phương. Người thứ hai xuất hiện, pháp bảo sử dụng còn cao cấp hơn cả Càn Khôn Quyển của hắn, nếu không phải nàng mới qua Trúc Cơ kỳ, chỉ bằng pháp quyển kia cũng đủ để đánh bại hắn.

Còn hai người kia thì sao?

Vân Thanh Sơn, không hổ là đệ nhất đại phái Đông Châu, Tây Môn Soái trong lòng có phần kiêng dè.

Cổ kiếm hộ thân, liệt diễm cuộn ngược lại, tuy khiến Tây Môn Soái sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn không phá vỡ được phòng ngự của cổ kiếm. Tây Môn Soái thấy nha đầu chết tiệt kia định tung ra đạo pháp thuật thứ ba, liền quyết đoán buông tha tám thanh kiếm, Càn Khôn Quyển tấn công thẳng về phía Diệp Vô Song. Diệp Vô Song kinh hãi, pháp quyển có linh tính, cảm nhận được chủ nhân gặp nguy hiểm, lập tức bao quanh thân thể chủ nhân. Càn Khôn Quyển siết chặt, không thể đột phá được lớp phòng ngự của pháp quyển, nhưng tu vi hai bên không cùng một đẳng cấp, nếu đấu pháp lực, Diệp Vô Song chỉ vài chiêu là sẽ bại trận.

Tám thanh kiếm vừa thoát khỏi trói buộc, Cổ Nham liền chớp thời cơ điều khiển chúng chém về phía Tây Môn Soái. Tây Môn Soái đành phải thu hồi pháp lực, để Càn Khôn Quyển tạm thời vây khốn Diệp Vô Song, còn mình thì chuyên tâm ngự kiếm đánh bay cả tám thanh bảo kiếm, tiện tay chém cổ kiếm về phía Cổ Nham, ép Cổ Nham phải dùng kiếm độn tự cứu.

Như vậy hắn mới có thể rảnh tay đối phó Diệp Vô Song, nhưng lúc này hắn lại quên mất vẫn còn hai tên đệ tử của Vân Thanh Môn.

"Tam Tinh trận, khởi!"

Trăm đạo phù chú từ mặt đất dựng lên, chia làm ba điểm hội tụ, bao vây Tây Môn Soái vào trong.

Thứ gì đây? Tây Môn Soái không dám khinh suất, vội vàng triệu hồi cổ kiếm hộ thân. Tây Môn Soái nhìn rõ rồi cất tiếng hỏi: "Thiên Lôi phù?"

Ở đây cần phải giới thiệu về loại vật dẫn như giấy vàng. Giấy vàng thuộc về phàm phẩm, cho dù ngươi là Đại La Kim Tiên không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, chỉ có thể dùng mắt thường để nhận ra. Nhưng cũng chính vì là phàm phẩm nên uy lực của nó có giới hạn, đây cũng là lý do vì sao dù Lâm Phiền có thiên phú vẽ bùa, Tông chủ vẫn yêu cầu Lâm Phiền không được ngự kiếm, chính là để tương lai còn có không gian phát triển. Đương nhiên, nếu ngươi cho rằng Lâm Phiền chỉ biết vẽ bùa thì chắc chắn là sai lầm tày trời.

Tây Môn Soái có hai nghi vấn: một là, Thiên Lôi phù mà cũng muốn làm ta bị thương à? Hai là, mẹ nó lấy đâu ra nhiều Thiên Lôi phù như vậy.

Lâm Phiền quát lớn: "Ba ba là chín, chín chín quy một, trảm yêu trừ tiên, Thiên đạo luân hồi..."

Tây Môn Soái kinh hãi, ngay cả Càn Khôn Quyển cũng phải triệu hồi về...

Một bên, Bạch Mục mồ hôi đầm đìa, ghé vào tai Lâm Phiền nói: "Bên trái, qua trái nữa, đó là bên phải rồi."

"Đó là bên trái, kia mới là bên phải."

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Bạch Mục và Lâm Phiền biết là có vấn đề rồi. Bạch Mục có quyền bày trận, Lâm Phiền có quyền khởi động bùa chú, nhưng Bạch Mục không hiểu thì không thể khởi động phù chú, còn Lâm Phiền lại không biết trận pháp này diễn biến ra sao nên khởi động tấm phù chú nào trước.

Tây Môn Soái mất kiên nhẫn nói: "Giả thần giả quỷ..."

"Mỹ nữ đang ở trên kia nhìn đó, có giỏi thì đợi bọn ta làm cho xong đã." Lâm Phiền chỉ tay về phía Tây Môn Soái: "Trừ phi ngươi sợ rồi."

"..." Tây Môn Soái vạch đen đầy đầu, lại dám dùng lời lẽ khích bác mình, trước nay chưa từng có ai dám làm vậy, được thôi! Tây Môn Soái nói: "Được, ta sẽ xem ngươi có thần thông gì."

Kẻ có thể bỏ ra bảy ngày bảy đêm để chơi trò chơi với một cô nương, quả nhiên là hạng dễ bị khích bác.

Lâm Phiền và Bạch Mục quay về phòng trong quán trọ. Bạch Mục chạy xuống lầu, thấy tiểu nhị đang ngủ say, bèn vào bếp lấy một bát đậu rồi mang lên bàn bắt đầu bày trận: "Cái này, cái này, cái này... Chín tấm cùng lúc. Cái này, cái này, cái này... Cũng chín tấm cùng lúc."

"Bạch Mục, đây là việc người làm được à?" Lâm Phiền phát điên, làm sao lại nhớ hết được. Chẳng lẽ cứ dùng xong một lượt lại phải chạy về phòng học thuộc lượt tiếp theo?

Bọn người Tây Môn Soái đợi ở bên ngoài, cuộc đối thoại... À không, là tiếng cãi vã của Lâm Phiền và Bạch Mục mọi người đều nghe rõ mồn một. Hóa ra ở đây có một trận pháp, cần hai người mới bày xong. Nhưng người biết bày trận lại không biết khởi động Thiên Lôi phù, còn người biết khởi động Thiên Lôi phù lại không biết bày trận.