Toàn Quân Liệt Trận

Chương 6. Nghe nói là Tọa Thái Bình Thành (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lâm Diệp: "Mắt rốn."

Ngón tay cái thọc vào mắt rốn, bốn ngón còn lại nắm lấy phần thịt bụng, phát lực mạnh, Cao Cung gào lên một tiếng, hai tay lập tức thả miệng ra mà đưa xuống dưới.

Lâm Diệp: "Nhân trung."

Bốp!

Bốn người ngồi xổm ở đó, Lâm Diệp thở dài nói: "Các ngươi đúng là một lũ khốn nạn, cần phải trừng trị, trước tiên đánh gãy mỗi người một ngón tay."

Cả bốn người đều bị hắn đánh gãy một ngón tay.

Sau đó Lâm Diệp liền moi túi tiền của bốn người kia ra: "Có phải vừa rồi ta đã nói cướp tiền không tốt, điểm không tốt nằm ở, tiền đến nhanh như vậy, các ngươi sẽ chiều hư ta."

Nửa giờ sau, đại thúc trung niên bán mì còn đang nghĩ về đứa trẻ vừa nãy, trông khoảng mười bốn mười lăm tuổi, cô độc một mình, có lẽ còn là người nơi khác tới, cũng không biết sẽ bị mấy tên côn đồ lưu manh kia ức hiếp bắt nạt đến thế nào.

Những kẻ lưu manh đó chỉ có thể coi là thứ vô dụng nhất trong Vân Châu Thành, không được tích sự gì, nhưng vẫn có thể ức hiếp bách tính thường dân như bọn họ.

Chàng thiếu niên đó có lẽ có gia cảnh không tồi, cũng có giáo dưỡng, nhã nhặn lịch sự, nếu bị đánh thì phải làm sao?

Đang suy nghĩ, ông ta liền nhìn thấy thiếu niên kia dắt lừa trở lại, đi tới trước quầy hàng, hỏi ông ta một cách rất khách khí: "Đại thúc, ta có thể hỏi ông mấy chuyện được không?"

Sắc mặt đại thúc thay đổi, cẩn thận nhìn Lâm Diệp, xác nhận không có dấu vết bị đánh, vì vậy ông ta không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

Đại thúc không trả lời mà hỏi một câu: "Ngươi không sao chứ, mấy người kia không làm khó ngươi sao?"

Lâm Diệp mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều: “Không, bọn họ nói muốn làm bằng hữu với ta, sau đó lại nói mượn chút tiền, bằng hữu mượn tiền cũng không ngại gì cả, thế là ta cho mượn rồi."

Đại thúc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, đứa trẻ này trông đầu óc không thông minh mà lại đỡ được một trận đòn.

Đại thúc hỏi Lâm Diệp: "Ngươi muốn nghe ngóng chuyện gì?"

Lâm Diệp nói: "Tổng cộng có ba chuyện, thứ nhất là đại thúc có biết ở đâu có cho thuê nhà không, một tiểu viện đơn nhỏ là tốt nhất."

Đại thúc nghĩ tới tiểu viện nhỏ nhưng trống không kia của nhà mình, chỉ mỗi mình ông ta ở, đứa trẻ này trông rất đáng yêu, cũng không thể là người xấu.

Thế là ông ta hỏi một câu: “Nhà ta chỉ có mình ta ở, còn trống tận mấy căn phòng, nếu ngươi không chê có thể ở lại, sẽ không lấy thêm tiền của ngươi."

Lâm Diệp lắc đầu: "Ta muốn tự ở một mình."

Đại thúc nói: "Nào có viện tử thích hợp như vậy chứ, hơn nữa ở tuổi này của ngươi, tự sống một mình không an toàn, tiểu viện kia của ta sạch sẽ mà yên tĩnh, ít có người làm phiền."

Lâm Diệp: “Nghe có vẻ rất hài lòng, vậy ông có thể dọn ra ngoài không?"

Đại thúc: "..."

Lâm Diệp khẽ thở dài một tiếng: "Xem ra là không thể, vậy ông có thể làm được việc là dù thế nào cũng không được quấy rầy ta không?"

Đại thúc nói: “Ta bán mì suốt ngày, tối mới trở về, chắc chắn sẽ không quấy rầy ngươi."

Lâm Diệp nghĩ rằng vậy thì tốt hơn một chút rồi, dù sao tìm nhà cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, gặp được thì cũng là may mắn rồi.

Thế là hắn hỏi: “Bây giờ ông có thể đưa ta đi xem viện tử được không?"

Đại thúc cười nói: "Đương nhiên có thể. Không phải ngươi đã nói có ba chuyện sao, hai chuyện còn lại là gì?"

Lâm Diệp nói: "Còn có hai việc, nếu ta thật sự ở lại nhà ông, ta sẽ hỏi ông sau."

Đại thúc thu dọn quầy hàng rồi dẫn Lâm Diệp đi về phía trước: "Vậy được, không xa đâu, đi khoảng mười lăm phút là đến, đúng rồi, mấy người vừa rồi không ức hiếp ngươi chứ?"

Lâm Diệp trả lời: "Không, bọn họ hỏi nhà ta có xa không, ta nói phải đi mất hai tháng trời."

Hắn dắt lừa và nói như lẩm bẩm một mình: "Người trong Vân Châu Thành thật tốt, mới tới đã gặp được bọn họ, hỏi han ân cần, còn hỏi ta là chỉ một mình một lừa thì đi có sợ không?"

Đại thúc quay đầu lại nhìn hắn: “Có phải bọn họ nói ngươi cô độc một mình, thế đạo nguy hiểm, không thể không kết giao thêm mấy bằng hữu, sau đó xin tiền ngươi không?"

Lâm Diệp: “Phần trước thì đúng, phần sau thì không đúng, bọn họ nói là mượn tiền.”

Đại thúc thở dài: “Đứa trẻ ngốc.”

Lâm Diệp nói: "Bọn họ nói ngươi một mình đi đường xa mà ly biệt quê hương đến Vân Châu Thành như vậy, nếu không có người giúp đỡ, ngươi sẽ bị ức hiếp đến chết."

Đại thúc hỏi: “Vậy ngươi nói thế nào?"

Lâm Diệp nói: "Ta nói, đúng vậy, ta một mình đơn độc, thế đạo nguy hiểm, các ngươi đoán xem ta đến Vân Châu Thành thế nào?"

Đại thúc cười khà khà, đi được vài bước thì cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Diệp, chỉ thấy nụ cười thuần phác vô hại trên khuôn mặt thiếu niên này.

Đại thúc bán mì họ Trần, hơn nửa cuộc đời sống cẩn thận dè dặt, bởi vì quá thật thà nên mấy chục năm cuộc đời có lẽ đều là bi kịch.

Vốn dĩ ông ta có vợ có con nhưng ông ta lại quá yêu thương nữ nhân của mình, không bao giờ muốn để cho nữ nhân cùng mình đi ra ngoài bán hàng quán, cảm thấy dãi nắng dầm mưa là chịu khổ.

Nữ nhân ở nhà lo liệu vốn cũng được coi là chuyện bình thường, thế nhưng điều không bình thường là một ngày nọ nữ nhân của ông ta lại bỏ trốn cùng một tên côn đồ hàng xóm.