Toàn Quân Liệt Trận

Chương 5. Nghe nói là Tọa Thái Bình Thành (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lượng thịt gà xé không coi là ít nhưng khi cắt thịt thì kỹ thuật dùng dao lại không đúng, khi cắt dọc theo thớ thịt gà, sợi thị sẽ có chút cứng, khó nhai, dễ mắc răng.

Hành lá thì bỏ hơi quá nhiều, làm loãng mùi thơm của mì, điều duy nhất khiến Lâm Diệp hài lòng trong bát mì này chính là ba lát củ cải trắng mỏng như cánh ve.

Ba năm qua, hắn đều nấu ăn cho bà bà, tỉ mỉ đến cực điểm, ngay cả miệng của mình cũng ăn quen rồi, ngoại trừ điều đó ra, hắn còn có chút ưa sạch sẽ.

Vì thế hắn nghĩ mình nên tìm một nơi nào đó để ở mới được, ít nhất hắn cũng có thể nấu ăn, đồ ăn bên ngoài thực sự không ngon chút nào.

Dù không thích nhưng hắn vẫn ăn hết mì, thậm chí còn uống sạch cả nước mì vì bà bà từng nói lãng phí là điều đáng xấu hổ.

Ăn xong, hắn mượn chút nước sạch rửa đũa thìa của mình, mỗi động tác đều rất nghiêm túc, hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của hắn, trông hắn như một ông già tỉ mỉ, một ông già được mệnh danh là Bồ Tát.

Lâm Diệp mở ô ra, túi tiền được giấu ở trong ô, lúc lấy ra phát ra tiếng lạch cạch, rõ ràng là có không ít tiền.

Đại thúc bán mì thay đổi sắc mặt, vội vàng qua đó dùng thân mình che chắn cho Lâm Diệp, thấp giọng nói: "Ngươi mau đi đi, cẩn thận một chút."

Lâm Diệp cảm kích nhìn đại thúc một cái, thu dọn đồ đạc rồi dắt theo con lừa nhỏ mà mình vô cùng thích và rời đi.

Mới đi được không xa, đám lưu manh kia đã đuổi theo.

Tên cầm đầu hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tên là Cao Cung, mấy người đi theo sau đều là thuộc hạ của hắn ta, một người tên là Tống Phú Hỉ, một người là Lưu Đại Phát, còn có một người tên là Triệu Tài.

"Tiểu huynh đệ, ngươi chờ đã."

Cao Cung tiến lên ôm lấy vai Lâm Diệp: "Vị tiểu huynh đệ này là người ngoài tới sao? Lần đầu tới Vân Châu Thành sao?"

Lâm Diệp quay đầu nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, hơi cau mày, chứng ưa sạch sẽ khiến hắn có chút khó chịu.

Hắn hỏi: “Vị đại ca này có chuyện gì sao?"

Cao Cung cười nói: “Mấy huynh đệ bọn ta là có lòng tốt, thấy ngươi là người ngoài tới liền nguyện ý dẫn đường cho ngươi, ngươi muốn đi đâu cứ việc nói ra, không có nơi nào trong Vân Châu Thành mà bọn ta không biết."

Lâm Diệp nói: "Ta muốn tìm một quán trọ giá rẻ, hoang vu hẻo lánh một chút cũng không sao, xin hỏi các ngươi có biết chỗ nào không?"

Cao Cung cười nói: "Như ta đã nói, không có nơi nào mà bọn ta không biết cả, nơi hẻo lánh bọn ta lại càng biết, đi, ta dẫn ngươi đi."

Lâm Diệp cảm ơn, sau đó Cao Cung nói: "Đa tạ cái gì, ta thấy ta và ngươi có duyên, sau này là bằng hữu, giữa bằng hữu với nhau thì không cần đa tạ nhiều."

Hắn ta quàng tay qua vai Lâm Diệp và đi về phía trước, mấy tên thuộc hạ đi theo sau đều cong môi cười.

Đại thúc bán mì nhìn theo với vẻ mặt lo lắng, thế nhưng lại chẳng thể làm gì được, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Lâm Diệp đi theo những người đó, băng qua đường, tiến vào con hẻm, sau đó bị những người đó chặn lại.

"Tiểu huynh đệ."

Cao Cung cười haha và nói: "Vừa rồi ta đã nói cái gì vậy nhỉ? Ta nói chúng ta là bằng hữu phải không, nếu đã là bằng hữu thì phải giúp đỡ nhau một chút, không có gì không ổn đúng không?"

Lâm Diệp gật đầu: "Đúng vậy, bà bà ta cũng đã dạy ta như vậy."

Cao Cung cười nói: “Vậy, bà bà của ngươi đúng là một bà bà tốt."

Hắn ta giơ ta ra: "Tới đi."

Lâm Diệp: "Cái gì?"

Cao Cung cau mày nói: “Ngươi giả ngốc sao?”

Lâm Diệp nói: "Ngươi biết không, chỉ có người thông minh mới giả ngốc."

Người tên Lưu Đại Phát kia tức giận rồi: "Ta mặc kệ ngươi có giả vờ hay không, ta nói rõ cho ngươi biết, cướp tiền!"

Lâm Diệp nhìn Lưu Đại Phát và nói: "Cướp tiền?"

Lưu Đại Phát: "Phí lời!"

Lâm Diệp có chút khó xử mà nói: "Không tốt đâu?"

Cao Cung tức giận đến bật cười nói: "Được rồi, xem ra ngươi thật sự định giả ngu đến cùng, vốn dĩ chỉ là đưa ra chút tiền, bây giờ ngươi còn muốn bị đánh, nhớ kỹ, đây là do ngươi tự chuốc lấy."

Lâm Diệp cũng cười nói: "Cây này thì đúng rồi, quả thực là tự ta tìm đến các ngươi."

Cao Cung "Đánh!"

Đám người Lưu Đại Phát ngay lập tức xông lên.

Lâm Diệp giơ tay ra: "Chờ một chút."

Cao Cung: “Ngươi biết thức thời rồi?"

Lâm Diệp dắt con lừa sang một bên, cất túi và ô đi, cởi mũ rơm đặt lên lưng con lừa, sau đó quay người nói: “Bây giờ được rồi.”

Hắn nói: "Ta sẽ đánh vào huyệt vị của các ngươi, có thể các ngươi cũng không biết huyệt vị là chỗ nào, nhưng ta sẽ nói cho các ngươi sẽ đánh ở đâu, nhớ chưa?"

Lưu Đại Phát bước tới đá một cái: "Con mẹ ngươi, ngươi thật lắm lời!"

Lâm Diệp nghiêng người né tránh: "Nhân trung."

Hắn đấm mạnh một quyền vào dưới mũi Lưu Đại Phát, Lưu Đại Phát bịt miệng ngồi xổm xuống.

Triệu Tài và Tống Phú Hỉ đồng thời xông lên, Lâm Diệp tránh được quyền cước, miệng nói: "Nhân trung."

Với hai cú đấm, Triệu Tài và Tống Phú Hỉ cũng ngồi xổm xuống bịt lấy miệng, cú đấm quá mạnh, môi trên lập tức sưng lên.

Trong miệng cả ba người đều có máu chảy ra, đầu óc cũng choáng váng.

Lâm Diệp lách người tiến đến trước mặt Cao Cung, còn chưa nói gì Cao Cung đã giơ hai tay lên che lấy nhân trung của mình.