Toàn Quân Liệt Trận

Chương 44. Kim Loan Cao Ngõa, khói lửa nhân gian (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Người áo đen trầm mặc hồi lâu, sau đó nghiêng người nói: "Coi như ta chưa từng tới, cũng chưa từng nhìn thấy ngươi."

Người đàn ông mặc trường sam chỉ vào mấy bộ thi thể và nói: "Mang chúng đi, đừng làm bẩn nơi này."

Người mặc đồ đen sải bước tới, lần lượt ném mấy thi thể ra khỏi viện, hắn ta quay đầu nhìn về phía người đàn ông mặc trường sam một cái, sau đó nhảy ra ngoài.

Người đàn ông mặc trường sam cởi khăn trắng trên mặt xuống, quay đầu nhìn Lâm Diệp, một lúc sau mới nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Hắn ta quả thực nói không sai, ta không nên tới.”

Lâm Diệp nói: "Sẽ rất nguy hiểm?”

Người đàn ông mặc trường sam đương nhiên chính là vị Tân tiên sinh của y quán kia, Lâm Diệp đoán rằng hắn ta rất mạnh nhưng không nhờ lại mạnh đến mức như vậy.

Vừa rồi động tác của Tân tiên sinh rất nhẹ nhàng thư thả nhưng giết người lại rất sạch sẽ và gọn gàng, loại tương phản này nếu không phải tận mắt chứng kiến, cũng khó có thể cảm nhận được.

Điều quan trọng nhất là loại chuyện lực di chuyển trong người kẻ địch này, chẳng lẽ không phải là chuyện siêu việt là thường sao?

Tân tiên sinh nghe thấy Lâm Diệp hỏi hắn ta rằng có phải rất nguy hiểm hay không, liền cười nói: "Ta đã nói rất rõ ràng, cho dù thân phận của hắn ta là gì thì đại khái cũng không dám gây sự với ta, cho nên ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu."

Lâm Diệp lắc đầu, giọng điệu đầy lo lắng nói: "Ý ta là tiên sinh, ngươi có phải sẽ gặp nguy hiểm không?”

Tân tiên sinh nhìn vào mắt Lâm Diệp và nói: "Ở tuổi của ngươi, không nên thông minh như vậy."

Lâm Diệp nói: "Nếu như vừa rồi tiên sinh giết chết người kia, chẳng phải sẽ không nguy hiểm nữa sao?"

Tân tiên sinh cười khẽ nói: "Nào dễ dàng như vậy. Ngươi coi ba mươi năm khổ luyện của hắn ta là vô ích sao, huống hồ nếu như người này chết, sẽ có một số phiền phức.”

Hắn ta hỏi Lâm Diệp: "Ngươi có biết hắn ta là ai không?"

Lâm Diệp nói: "Ta có thể coi như không biết."

Tân tiên sinh gật đầu: “Vậy là tốt nhất.”

Hắn ta đi tới một bên rồi ngồi xuống: “Đi pha một ấm trà?”

Lâm Diệp: “Trà ở đây không ngon.”

Tân tiên sinh nói: “Nếu còn nói những lời này, ta sẽ coi là ngươi keo kiệt, không muốn pha trà cho ta.”

Lâm Diệp trở vào nhà trước, ngồi xổm trước mặt Tiểu Tử Nại, nhẹ giọng nói: "Bạn của ca ca tới thăm, ngươi cứ ngủ đi, bọn ta nói chuyện ngoài sân.”

Tiểu Tử Nại nắm lấy tay áo Lâm Diệp: “Nhưng vừa rồi ngươi đang đánh nhau.”

Lâm Diệp xoa xoa đầu cô bé: "Đó chỉ là đùa thôi."

Tiểu Tử Nại không biết tại sao, nhưng cô bé biết rằng mình phải nghe lời, chỉ có nghe lời ca ca mới thích mình.

Thế là cô bé ngoan ngoãn quay lại giường ngủ, dù không ngủ được cũng giả vờ ngủ, chỉ ôm chặt con chó kia.

Một lúc sau, nước đã sôi và trà đã được pha.

Tân tiên sinh cầm tách trà lên ngửi ngửi rồi mỉm cười hài lòng.

"Ngươi có biết thế nào là trà ngon?"

Lâm Diệp trả lời: "Không biết, có lẽ càng đắt càng ngon."

Tân tiên sinh lắc đầu: “Trà vụn hai mươi ba đồng một cân mới là mùi khó lửa chợ phố, loại nổi tiếng thiên kim khó tìm, chính là khói sương Kim Loan Cao Ngoã, không ở nhân gian.”

Hắn ta nhìn về phía Lâm Diệp: "Vừa rồi người kia kỳ thật nói không sai, ta không nên lộ diện, càng không nên xuất thủ chỉ điểm ngươi võ nghệ.”

Lâm Diệp cúi đầu: "Thực xin lỗi."

"Tại sao phải xin lỗi?"

Tân tiên sinh mỉm cười nói: “Chuyện ta tự lựa chọn, ngươi lại xin lỗi, nào có đạo lý đó.”

Hắn ta cầm tách trà lên nhấp thêm một ngụm, trông vẫn rất hài lòng.

"Tính tính xem, với phản ứng của những người kia, ta đại khái còn khoảng nửa tháng để dạy ngươi, ngươi phải trân trọng.”

Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trăng sao vẫn thưa thớt, bầu trời quang đãng.

Hắn ta chậm rãi cúi đầu nhìn Lâm Diệp: "Ngươi còn trẻ, nền tảng quá kém, bờ vai hẹp, nhưng lại muốn gánh một vật thứ nặng như vậy, có phải ngốc không?"

Lâm Diệp hỏi ngược lại: "Tiên sinh có lẽ không thể lộ diện, nếu lộ diện sẽ có vấn đề lớn, mặc dù không biết thân phận của tiên sinh, cũng không biết nguyên cớ trong đó, nhưng tiên sinh rõ ràng biết như vậy nhưng không chịu rời khỏi Vân Châu, chẳng lẽ cũng là muốn gánh vác?”

Tân tiên sinh gật đầu: "Đúng, nhưng ngay cả ta cũng chưa chắc chống đỡ được, đến nay cũng chưa tra được gì, ngươi muốn tra ra, đại khái cũng sẽ khó hơn ta vạn lần.”

Lâm Diệp nói: “Sở dĩ tiên sinh không tra ra là bởi vì tiên sinh có quá nhiều gông cùm ràng buộc, không thể ra tay, không thể lộ diện.”

Tân tiên sinh im lặng.

Một lúc sau, Lâm Diệp cầm tách trà lên và nói: "Tiên sinh có lẽ chính là người trong sương mù Kim Loan Cao Ngoã, ta thì không như vậy, ta là khói lửa nhân gian, tiên sinh không gánh vác được là vì tiên sinh nhẹ nhàng bay bổng, ta thấy ta có thể, gót chân ta nặng, đi vững vàng.”

Tân tiên sinh cười lớn rồi đứng dậy: “Tối mai tiếp tục đến nhé”.

Tân tiên sinh trước khi rời đi còn nói một câu, hắn ta nói một trong những lý do khiến hắn ta thích Lâm Diệp là vì Lâm Diệp không nghe ngóng bí mật của người khác.

Lâm Diệp suy nghĩ một chút nhưng không cho rằng câu này là khen ngợi, bởi vì hắn cảm thấy không dò hỏi bí mật của người khác chẳng phải là phép lịch sự cơ bản nhất sao?