Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đại tướng quân của Bắc Dã Quân là Thác Bạt Liệt năm xưa một trận đánh lùi ngoại địch, giết chết bảy tám vạn địch, danh tiếng lẫy lừng, Ngọc thiên tử vui mừng, phong Thác Bạt Liệt làm Bắc Dã Hầu.
Mấy năm sau, Thác Bạt Liệt thượng tấu Ngọc thiên tử báo rằng trong mấy năm ông ta đã tiêu diệt được gần mười vạn thổ phỉ, quét sạch nạn thổ phỉ ở Vân Châu.
Trong lòng Ngọc thiên tử vui mừng hớn hở, hạ chiếu sắc phong Thác Bạt Liệt làm Bắc Dã Vương.
Tuy nhiên, đại tướng quân Thác Bạt Liệt chưa bao giờ coi mình là Bắc Dã Vương, hành sự điềm tĩnh, kỷ luật quân đội nghiêm minh, bách tính đều nói Vân Châu có Thác Bạt Liệt chính là tường đồng vách sắt, không ai có thể uy hiếp.
Ngay cả người Lâu Phàn cũng nói rằng Đại Ngọc nếu như không có Thác Bạt Liệt thì thiết kỵ binh Lâu Phàn đã sớm uống cạn nước Lan Giang rồi.
Kinh đô của vương triều Đại Ngọc nằm cách Lan Giang không xa, được gọi là Ca Lăng.
Ở rất nhiều nơi trong Vân Châu Thành đều có những thương binh may mắn sống sót sau trận chiến năm đó, bọn họ kinh doanh nhỏ để kiếm sống qua ngày.
Khi Lâm Diệp đến Vân Châu thì đã là hai tháng sau khi bà bà qua đời, lộ trình xa như vậy, suốt con đường đi lại nhìn ngắm khiến trong lòng hắn không khỏi nảy sinh rất nhiều cảm xúc.
Những quân binh sĩ canh phòng ở cửa thành nhìn chàng thiếu niên xinh đẹp này, cứ nhìn như vậy nhưng không phải là vì hắn đẹp mới nhìn.
Thập trưởng thủ lĩnh kia giơ tay ra một lúc, vẻ mặt trông đã rất ngượng ngùng rồi nhưng thiếu niên kia hình như vẫn không hiểu ra ý gì.
Thế là thập trưởng ho khan vài tiếng để giảm bớt ngượng ngùng, nói: "Không biết ta giơ tay ra là có ý gì sao?"
Lâm Diệp nhìn bàn tay đó, suy nghĩ một lát, hai mắt sáng lên, dường như đã hiểu.
Thấy mắt hắn sáng lên, thập trưởng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tên này cuối cùng cũng hiểu rồi.
Thế là, hắn ta nhìn thấy Lâm Diệp giơ tay lên, vui vẻ vỗ một cái vào bàn tay đang giơ ra của hắn ta.
Thập trưởng trợn tròn mắt nhìn Lâm Diệp, một thân áo vải, mặc dù sạch sẽ nhưng cũng không đáng tiền, một chiếc mũ rơm còn sạch hơn cả y phục một chút, thứ đáng tiền đại khái là một chiếc ô và một con lừa.
Hắn ta nghĩ, người xếp hàng phía sau quá nhiều, ở trước mặt mọi người mà đòi con lừa thì có lẽ không hay.
Thế là, hắn ta chỉ chỉ vào cái ô của Lâm Diệp, không có tiền thì sao chứ? Nếu muốn vào Vân Châu Thành, chim nhạn bay qua cũng phải nhổ lông.
Lâm Diệp im lặng hồi lâu, cởi giày, từ trong giày lấy ra một đồng bạc rất rất nhỏ, đặt vào trong tay thập trưởng với vẻ không nỡ.
Thập trưởng cau mày hỏi: “Hiện tại ta không muốn biết ngươi có phải luôn giả ngốc như vậy hay không, cũng không muốn biết tại sao ngươi thà cho ta tiền hơn cái ô rách nát kia, ta chỉ muốn biết ngươi có bị cấn chân không?"
Lâm Diệp gật mạnh đầu: "Cấn."
Thập trưởng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cấn mà ngươi còn giấu?"
Lâm Diệp nói: "Đó là khối bạc duy nhất của ta."
Thập trưởng sững sờ một chút, thở dài nói: "Thật là một đứa trẻ đáng thương, may mà ngươi gặp ta đấy."
Hắn ta chỉ vào tay Lâm Diệp: “Nào.”
Lâm Diệp đưa tay ra, tưởng rằng tên này sẽ trả lại bạc cho mình, kết quả thập trưởng vỗ một cái thật mạnh vào tay hắn.
Thập trưởng: "Phải cố gắng đấy!"
Lâm Diệp nói: "Người thật sự là một vị Bồ Tát."
Thập trưởng nói: “Bồ Tát, phải thu tiền hương hỏa."
Lâm Diệp bước nhanh vào thành, hắn chỉ muốn mau chóng vứt lời nói này ra khỏi tai, bởi vì Bồ Tát trong lòng hắn không thu tiền hương hỏa.
Hắn trông như đang bước đi không có mục đích, hắn muốn nhìn ngắm kỹ hơn tòa thành được xưng là Thái Bình Thành này, bởi vì hắn có lẽ phải sống ở nơi này một khoảng thời gian dài.
Trong ngực hắn là lá thư giới thiệu do huyện lệnh đại nhân đưa cho, nếu vừa rồi hắn lấy thư giới thiệu đó ra đưa cho thập trưởng xem, thập trưởng cũng sẽ khách khí với hắn, không dám thu của hắn lấy một đồng.
Bởi vì người mà huyện lệnh đại nhân muốn tiến cử Lâm Diệp cũng được coi là cực kỳ có địa vị ở trong Vân Châu Thành này.
Thế nhưng Lâm Diệp lại không có ý định đi, ít nhất trong thời gian sắp tới sẽ không có ý định đi.
Dường như ngẫu nhiên lựa chọn một quán ăn ven đường, gọi một bát mì thịt gà xé nóng và một đĩa rau cải muối chua nhỏ.
Trước khi ăn, hắn mở bọc ra, lấy ra một đôi đũa và một chiếc thìa gỗ.
Người đàn ông trung niên bán mì nhìn hắn một cái, trong ánh mắt có chút khinh thường, ý tứ trong ánh mắt đó đại khái là cảm thấy Lâm Diệp nghèo chú trọng(*).
(*): Ý nói địa vị xã hội hoặc khả năng kinh tế của một người nào đó không được như mình mong muốn, nhưng người đó lại đua đòi theo tiêu chuẩn cuộc sống cao hơn hiện tại mình đang có.
Lâm Diệp dùng bộ thìa đũa mà mình mang theo ăn cơm, cảnh tượng này cũng được mấy người trẻ tuổi đang ăn ở bàn bên cạnh nhìn thấy, mấy người đó lẩm bẩm mấy câu gì đó, sau đó bật cười không chút kiêng dè, Lâm Diệp nghe được trong những lời đó có hai chữ 'cổ hủ'.
Những người này đều là những kẻ lưu manh vô lại trong thành, mỗi ngày đều ăn chùa ở khắp mọi nơi trên những con phố này.
Lâm Diệp nghe thấy tiếng giễu cợt của bọn họ cũng không để ý chút nào, thế nhưng sau khi hắn cúi đầu ăn một đũa mì thì lại khẽ nhíu mày.