Toàn Quân Liệt Trận

Chương 29. Ta muốn bốn phần (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tống Phú Hỉ nói: "Tiểu Lâm Gia, hôm qua ta còn giúp một tiểu tử ranh con lấy lại con diều mắc trên cành cây, ta để hắn giẫm lên vai ta để lấy lại. Tiểu tử kia mở miệng nói đa tạ, ta nói đa tạ cái rắm, lão tử là người trong hắc đạo.”

Lưu Đại Phát: “Sao ngươi có thể nói ‘đa tạ cái rắm’ chứ, người hắn đa tạ là ngươi mà.”

Triệu Tài: "Nên đa tạ ta mới đúng, tên ranh con đó giẫm lên vai ngươi để gỡ diều xuống, nhưng con mẹ nó, ngươi lại giẫm lên vai ta.”

Triệu Tài: “Vậy ngươi chính là cái rắm đó?”

Lâm Diệp: "Hừm?"

Mấy người vội vàng cúi đầu.

Lâm Diệp: "Người trong hắc đạo, bớt nói những từ bẩn thỉu.”

Mấy người kia lập tức đáp: “Đúng, đúng, đúng, người trong hắc đạo, phải chú ý, không được ăn nói lung tung.”

Lâm Diệp chỉ chỉ vào Tiểu Tử Nại: “Có trẻ con đang ở đây.”

Mấy người kia lại vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, người trong hắc đạo, không được bày hư trẻ nhỏ.”

Lâm Diệp chỉ vào chỗ trống bên cạnh: “Ngươi tự ngồi xuống ăn cơm.”

Tiểu Tử Nại: "Ách!"

Sau đó, cô bé nhảy tót qua, chộp lấy đôi đũa và bắt đầu ăn ngấu nghiến như thể đang đổ thức ăn vào trong miệng.

Lâm Diệp nói: "Nếu các ngươi đã có ý định trở thành người trong hắc đạo chuẩn mực thì cũng nên có một tên gọi của bang phái.”

Hắn nhìn qua bốn tên kia một cái: “Không bằng lấy ra một chữ từ trong tên của mỗi người các ngươi làm tên cho bang phái.”

Cao Cung nhìn Tống Phú Hỉ, lại nhìn Lưu Đại Phát rồi nhìn Triệu Tài, đang nghĩ chọn của mỗi người một chữ?

"Cung Hỉ Phát Tài?"

Lâm Diệp hơi giật mình, trước đó hắn quả thực không để ý tới.

Tống Phú Hỉ: "Tên của băng phái này không khí thế gì cả, nghe như Thần Tài đến cửa vậy."

Lưu Đại Phát: "Vậy thì lấy họ? Cao Tống Lưu Triệu?"

Cao Cung: "Đây là tên quái quỷ gì vậy chứ, trong tên chúng ta ngoại trừ Cao Tống Lưu Triệu và Cung Hỉ Phát Tài ra còn có gì nữa?"

“Còn Phú Đại.”

"Đại Phú hay hơn."

Lâm Diệp: "Ừ, vậy thì là Đại Phú."

Cao Cung: "Đại Phú Bang? Cái này hình như cũng không có khí chất cho lắm, người ta đều gọi là Hắc Hổ, Dã Lang, Soán Thiên Hầu gì đó."

Lâm Diệp: "Đều có tên của dã thú?"

"Đúng vậy."

Lâm Diệp nhìn con chó tuyết Tiểu Hàn và nói: "Vậy thì gọi là Đại Phú Cẩu đi."

Đám người Cao Cung cảm thấy cái tên này thực sự rất yếu đuối, nhưng lại không dám phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Hắn ta hỏi Lâm Diệp: "Tiểu Lâm Gia, vậy thu hoạch của bang phái chúng ta, phải hiếu kính ngươi mấy phần?"

Lâm Diệp lắc đầu: "Ta không cần, các ngươi giữ lại mà dùng, nhưng không được phung phí.”

Hắn xua tay: “Cứ như vậy đi, ăn cơm.”

Sau đó hắn sửng sốt: "Thức ăn đâu?"

Lúc này mới để ý thấy Lão Trần đã há mồm trợn mắt, ông ta không tham gia vào cuộc thảo luận Đại Phú Cẩu mà nhìn tiểu cô nương kia ăn cơm.

Một tiểu cô nương mới lớn mà chỉ trong chốc lát đã ăn gần hết thức ăn đủ cho bảy người ăn rồi.

Lâm Diệp nhìn về phía Cao Cung: “Có phải vừa rồi ngươi hỏi ta muốn mấy phần thu nhập của bang phái không?”

Cao Cung: "Đúng vậy, Tiểu Lâm Gia nói không cần rồi.”

Lâm Diệp nhìn những cái đĩa trống trơn kia, lại nhìn Tiểu Tử Nại vẫn còn đang ăn: "Hừm, ngươi nghe lầm rồi, ta muốn hai phần."

Lão Trần nhìn Tiểu Tử Nại: “Xem ra hai phần không đủ đâu?”

Lâm Diệp: “Vậy thì bốn phần.”

Đám người Cao Cung đã mua không ít thịt và rau đến nhà Lâm Diệp, sau đó còn ăn một nồi mì đặc sản của Lão Trần.

Có trời mới biết tại sao mà tiểu nha đầu có lẽ chưa đầy mười tuổi kia lại ăn được nhiều như vậy.

Mấu chốt là sau khi ăn nhiều đồ ăn như vậy, bụng của Tiểu Tử Nại cũng chỉ hơi phình lên một chút, thậm chí cô bé còn không ợ hơi.

Thế là, trên đường trở về, Cao Cung trò chuyện với đám người Lưu Đại Phát và nghĩ đến một lý do gây sốc.

Hắn ta cảm thấy Tiểu Tử Nại căn bản không phải là người, trong bụng cô bé đang giấu một đám quỷ đói. Cô bé không phải đang nhét đầy bụng mình mà là đang cho lũ quỷ ăn.

Sau khi lời này được nói ra, đám người Lưu Đại Phát sợ hãi đến mức vốn là đi trên đường nhưng càng đi càng thấy sợ hãi.

Bọn họ luôn có cảm giác rằng khi quay đầu lại, bọn họ sẽ nhìn thấy một Tạ Tử Nại với khuôn mặt tái nhợt đang lơ lửng phía sau bọn họ với nụ cười nham hiểm.

Trong nhà của Lão Trần.

Tiểu Tử Nại đã ôm con chó tuyết ngủ thiếp đi. Lâm Diệp đặt một chiếc giường khác ở ngoài phòng nơi hắn ngủ, và Tiểu Tử Nại ngủ ở đây.

Lão Trần ngồi ở bậc cửa, im lặng một lúc rồi mới nói: "Viện tử này của chúng ta không nhỏ, đợi rảnh rỗi, ta sẽ trồng một ít rau.”

Lâm Diệp lắc đầu: "Cũng không đến mức không nuôi nổi cô bé việc kinh doanh của đám người Cao Cung sau này sẽ lớn hơn.”

Lão Trần nói: "Ta không phải có ý đó, ta nghĩ tiểu nha đầu kia ăn được, đại khái cũng có thể đại tiện nhiều, một mình cô bé có lẽ cũng có thể nuôi sống một vườn rau.”

Lâm Diệp: "…"

Lão Trần: "Dùng phân do cô bé thải ra để nuôi giống rau, giống rau lớn lên rồi còn có thể nuôi sống cô bé, cứ lặp đi lặp lại như vậy, tốt biết mấy.”

Lâm Diệp: "…"

Lão Trần cười hỏi: "Lâm công tử, còn không đi ngủ sao?”

Lâm Diệp nói: "Lát nữa ta phải ra ngoài một chuyến, không cần đợi ta.”