Toàn Quân Liệt Trận

Chương 27. Ta muốn bốn phần (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Ngươi tự tắm đi!"

Lâm Diệp không quay đầu lại mà nói một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi quay người lại, khó nhọc khiêng thùng gỗ chứa đầy nước lên và đưa vào phòng.

“Vào trong phòng mà tắm."

Nói xong liền ra khỏi cửa: "Đóng cửa rồi!"

Tiểu hành khất ngơ ngác theo hắn vào phòng rồi ngơ ngác nhìn hắn đóng cửa lại, không hiểu sao tên này lại hỉ nộ vô thường như vậy?

Trong sân, Lâm Diệp lại lần nữa ấn con chó đen vào trong nước, nó bắt đầu vùng vẫy, nước bắn tung tóe khắp nơi, Lâm Diệp bị ướt khắp người.

Đúng lúc này, Cao Cung cùng ba tên tiểu đệ đến rồi, trong tay xách theo không ít đồ.

Vừa vào cửa, nhìn thấy Lâm Diệp đang tắm cho chó, Cao Cung liền cười nói: "Tiểu gia, ăn thịt chó sao?"

Động tác tay của Lâm Diệp dừng lại.

Cao Cung nói: "Con chó đen này nhỏ quá không đủ ăn, hay là bọn ta ra đường bắt về một con lớn nhé."

Lâm Diệp không để ý tới hắn ta, chỉ ngồi xổm ở đó tắm cho chó.

Cao Cung cười và ngồi xổm xuống: "Ồ, con chó này không phải màu đen."

Con chó con được tắm rửa xong trông có vẻ là hai màu trắng xám, từ trán đến lưng đều xám tro, từ mặt đến bụng thì màu trắng, cái mũi thì lại đen tuyền, điều kỳ quái là đôi mắt của sinh vật nhỏ bé này lại có màu xanh lam.

Nếu nói là đáng yêu thì quả thực trông rất đáng yêu, nhưng cũng không biết vì sao trong sự đáng yêu này lại toát lên một loại khí chất khó tả.

"Tại sao con chó này trông giống như một kẻ 'ngốc điểu' vậy?"

Cao Cung tự lẩm bẩm một tiếng.

Lâm Diệp nghe thấy câu này liền ngộ ra, mình vừa rồi cảm thấy trên người con chó nhỏ này có một loại khí chất khó tả là bởi vì trong kho từ vựng của hắn không có từ 'ngốc điểu' nên cũng không thể miêu tả một cách sát nghĩa như vậy.

Hắn đã sống với bà bà mấy năm, bà bà là người tinh tế như vậy, đương nhiên không cho phép hắn tiếp xúc với từ ngữ bậy bạ gì.

Cho dù Lâm Diệp chưa từng hỏi qua, hắn cũng chắc chắn người như bà bà nhất định là xuất thân từ một gia đình quyền quý.

"Ta nhớ ra rồi!"

Cao Cung nói: “Con chó này hẳn là rất đáng tiền."

Lâm Diệp nhìn hắn ta: "Ngươi biết loại chó này?"

Cao Cung nói: "Phía tây bắc Đại Ngọc chúng ta có Lâu Phàn, phía đông bắc là Cô Trúc, giữa Lâu Phàn và Cô Trúc có một quốc gia nhỏ tên là Đông Bạc. Con chó này chính là loài chó tuyết mà Đông Bạc mới có, bên đó quanh năm được bao phủ bởi tuyết, con chó này dùng để kéo xe trượt tuyết, mấy năm trước có gánh xiếc từ Đông Bạc tới Vân Châu Thành, ta đã từng thấy qua."

"Chó tuyết."

Lâm Diệp suy nghĩ một lúc, vỗ vỗ đầu con chó con: "Từ nay về sau ngươi sẽ có tên là Tiểu Hàn."

Cao Cung: "Đặt tên rồi? Vậy không ăn nữa sao?"

Lâm Diệp trừng mắt nhìn Cao Cung một cái: "Đi sơ chế thịt và rau mua về đi, lát nữa ta nấu cơm."

Đám người Cao Cung vội vàng đáp lại một tiếng, nhìn vị trí của phòng bếp, mấy người xách đồ định qua đó.

Lâm Diệp chợt nhớ tới tiểu hành khất còn đang ngâm mình trong bếp kia, lập tức chặn lại một bước: "Rửa ở trong sân luôn, có nước giếng."

Đám người Cao Cung cảm thấy Tiểu Lâm Gia có chút kỳ quái, trong mắt bọn họ, Lâm Diệp chính là một quái thai nên cũng không để ý nhiều.

Đúng lúc này, trong bếp truyền đến giọng nói của tiểu hành khất: "Tắm xong rồi!"

Lâm Diệp vô thức ừ một tiếng, đến bên cửa rồi dừng lại hỏi: "Vậy ta có thể vào được chưa?"

Tiểu hành khất đáp: "Vào đi."

Lâm Diệp đẩy cửa ra, sau đó đóng sầm cửa lại, đứng ngoài cửa có chút chán nản: "Sao ngươi không mặc quần áo vào!"

Tiểu hành khất: “Quần áo quá bẩn, ta sợ ngươi sẽ chê ghét.”

"Đợi đó!"

Lâm Diệp không chờ cô bé nói hết, quay người nhìn về phía đám người Cao Cung: "Một người đi ra phố mua hai bộ quần áo trẻ em về đây, cho cô bé khoảng mười tuổi mặc."

Cao Cung: "Cô bé? Tiểu Lâm Gia, có chuyện gì vậy?"

Lâm Diệp nheo mắt, Cao Cung đưa chân đá vào mông Tống Phú Hỉ: "Tiểu Lâm Gia bảo ngươi mua thì ngươi đi mua đi, nhiều lời như vậy làm gì?"

Tống Phú Hỉ: “Ta có nói gì đâu chứ, là huynh nói mà."

Cao Cung lại đá một cước, Tống Phú Hỉ che mông chạy ra ngoài.

Vị trí nhà Lão Trần không coi là xa xôi hẻo lánh, ra ngoài mua quần áo cũng không mất nhiều thời gian, chỉ là một kẻ thô lỗ như Tống Phú Hỉ nào biết mua quần áo cho trẻ em chứ.

Quần áo mua về lớn hơn một chút thì không nói, lại còn là vải màu xanh thêu hoa, vậy mà còn tự cho mình thông minh mua một chiếc khăn trùm đầu màu vàng đất.

Lâm Diệp mở hé cửa, quay lưng về phía cửa đưa đồ vào, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Người tính tình lạnh lùng và thờ ơ như hắn, có thể phản ứng như vậy, quả thực không dễ dàng.

Tiểu hành khất thay y phục xong liền đi ra ngoài, đám người Cao Cung nhìn thấy, tất cả đều há mồm trợn mắt.

Bọn họ không biết nha đầu này chính là người ăn xin trước đó, còn tưởng rằng Tiểu Lâm Gia nhà mình có chút sở thích đặc biệt gì đó.

Tiểu cô nương này tắm rửa xong, mặc dù quần áo vải xanh thêu hoa trên người kia có chút quê mùa, chiếc khăn trùm đầu màu vàng đất cô bé còn thắt ở eo, thế nhưng nó không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của cô bé chút nào.