Toàn Quân Liệt Trận

Chương 24. Nhặt về hai người (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau khi thầy lang ừ một tiếng, hắn ta nắm lấy cánh tay Lâm Diệp và kéo tay áo hắn lên, hắn ta khẽ cau mày khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay Lâm Diệp.

“Ta bôi thuốc cho ngươi."

Hắn ta trộn bột thuốc đã phối chế sẵn với rượu thuốc thành hỗn hợp sền sệt, vừa bôi thuốc cho Lâm Diệp vừa hỏi: "Là ai?"

Lâm Diệp lắc đầu: "Không ai cả."

Thầy lang dừng một chút, cúi đầu vừa bôi thuốc vừa nói: “Bà bà từng viết thư cho ta, nói rằng các con phải nhớ nếu sau này Tiểu Diệp Tử tìm đến ai trong số các con, bất kể là có lòng tìm đến hay vô tình gặp được, các con có thể cho thứ gì thì cho thứ đó, cho toàn bộ."

Lâm Diệp im lặng.

Thầy lang hít một hơi thật sâu, sau khi bôi thuốc lên vết thương cho Lâm Diệp, nói: “Vì vậy, đó là ai?”

Lâm Diệp vẫn không trả lời.

Thầy lang lại hỏi: “Nghiêm Tiển Ngưu?”

Lâm Diệp nhìn về phía hắn ta, thầy lang nói: "Lần trước ngươi đến chỗ ta mua thuốc, ta đã biết ngươi là ai, phương thuốc đó vốn chính là do ta để lại cho bà bà."

Lâm Diệp nói: “Nhưng lúc ngươi ở nhà bà bà, chồng của bà ấy đã chết đã lâu rồi, bà ấy nói với ta, phương thuốc giải rượu này là bà ấy xin về cho chồng."

Thầy lang cứ như vậy nhìn Lâm Diệp.

Một lúc sau, Lâm Diệp mới thở phào: "Đúng vậy, bà bà quan tâm đến chồng mình như vậy. Dù ông ấy đã mất nhiều năm rồi nhưng bà vẫn rất nhớ ông ấy."

Thầy lang nói: “Ta hỏi ngươi là ai đánh ngươi, ngươi không chịu nói cho ta biết. Vậy ta hỏi ngươi một chuyện khác, ngươi chắc chắn muốn luyện võ sao?”

Lâm Diệp gật đầu: "Ừ."

Thầy lang lại hỏi: “Ngươi có luyện võ theo sách y học ta để lại ở nhà bà bà không? Luyện nhận biết huyệt đạo?"

Lâm Diệp lại gật đầu, hắn có chút tò mò không biết thầy lang này làm sao đoán được, dù sao sách trong nhà bà bà cũng không phải ít.

Hơn nữa, bà bà nhận nuôi hàng trăm người, trong đó có nhiều người là khách giang hồ, nếu hắn luyện võ chưa chắc đã học theo những cuốn sách y thuật kia.

Thầy lang dường như nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, giải thích một câu: “Bà bà có lẽ không cho phép ngươi luyện công đúng không, vì vậy ngươi muốn luyện công thì thứ có thể dùng có lẽ chỉ có mấy tập sách y của ta thôi, thứ duy nhất trong sách y có thể giúp ngươi, có lẽ chỉ có nhận huyệt chi pháp."

Thầy lang đưa số thuốc còn lại cho Lâm Diệp: "Bắt đầu từ ngày mai, mỗi tối đều đến đây gặp ta."

Lâm Diệp khom người hành lễ nhưng bị thầy lang đỡ lại: "Không cần, ngươi không được quên ngươi là Yêu Nhi của bà bà, ngươi nhỏ nhất nhưng ai trong số bọn ta quỳ lạy ngươi, ngươi cũng phải nhận lấy, ngươi hành lễ với bọn ta, ai trong số bọn ta cũng không nhận nổi."

Lâm Diệp ừ một tiếng rồi chuẩn bị rời đi, thầy lang lại hỏi hắn một câu: "Sao ngươi ít nói thế?"

Lâm Diệp đứng ở đó nhìn thầy lang, một hồi lâu sau, hắn mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.

Đó chỉ được miễn cưỡng xem là một nụ cười, nó tới cũng nhanh mà biến mất cũng nhanh.

Nhưng bởi vì nụ cười của hắn, toàn bộ tâm cảnh của thầy lang dường như được mở ra, giống như trong nháy mắt đã đến đồng cỏ bên ngoài, nhìn thấy thảo nguyên vạn dặm, bầu trời ngàn dặm.

"Tên này nói ít mà cười cũng ít, có bệnh."

Thầy lang tự nhủ: “Phải chữa trị”.

Sau khi Lâm Diệp ra khỏi y quán, trời vẫn chưa tối, nhưng người trên đường phố Vân Châu Thành lại càng ngày càng đông, đây gần như là thời điểm phồn hoa náo nhiệt nhất trong ngày.

Là một trong chín thành lớn ở biên giới phía bắc của đế quốc Đại Ngọc, Vân Châu Thành có vị thế cực kỳ cách biệt.

Trong Đại Ngọc, tổng cộng chỉ có sáu tòa thành là chế độ châu trị, nói cách khác là thành chủ trong Vân Châu Thành có địa vị ngang bằng với tổng đốc các châu.

Trong chín thành lớn ở phía bắc, Vân Châu xếp thứ nhất, cũng là tòa thành duy nhất ở phía Bắc có được địa vị này, năm thành còn lại đều ở phía nam.

Ngay cả trong năm tòa thành lớn có địa vị đặc biệt còn lại kia, ngoài thủ đô Ca Lăng, cũng chỉ có Bồng Môn Quận Khai Thành là có địa vị ngang bằng với Vân Châu.

Bởi vì hai trong tam đại thánh địa ở Đại Ngọc đều nằm trong Quân Khai Thành, một là Tích Thanh Tự, một là Dư Tâm Quan.

Quốc giáo Thượng Dương Cung cũng có phân viện ở trong Quân Khai Thành, phó chưởng giáo và ba vị tư tọa quanh năm tọa trấn ở đây.

Theo lý mà nói, cho dù Quân Khai Thành thế cường như vậy nhưng cũng không vượt nổi Ca Lăng, cũng không thể sánh ngang với Vân Châu.

Nguyên nhân sâu xa là ở Vân Châu Thành này có một phủ của Bắc Dạ Vương.

Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, tuy trời chưa tối nhưng những ngọn đèn lồng trước cửa mỗi cửa hàng đều đã được thắp sáng khiến con phố dài này sáng rực như một dải ngân hà.

Lâm Diệp vừa đi vừa suy nghĩ hôm nay nên mua gì để nấu ăn, mặc dù toàn thân đau nhức nhưng hắn thực sự không quen ăn đồ ăn ở bên ngoài.

Đang đi, hắn nhìn thấy đám người Cao Cung đang đi về phía mình, Lâm Diệp nhớ lại rằng trước đó Nghiêm Tiển Ngưu đã hạ thủ độc ác với mình như vậy, đều là vì đám người Cao Cung, thế là hắn liền vẫy vẫy tay với đám người Cao Cung.

Đám người Cao Cung cũng nhìn thấy Lâm Diệp, bốn người theo bản năng xoay người muốn trốn đi, nhìn thấy Lâm Diệp vẫy tay, bọn hắn không dám không tới.